3/3/13

Tìm Quên

tặng những ai muốn quên ...

Tim Quên


Em thân mến,

Không biết thời gian qua điều gì đã làm em buồn rũ ra thế ?
Đứa bạn thân ăn cái đùi gà mà không chừa em một miếng chăng ? Uh, không đáng gì miếng thịt, nhưng tưởng là bạn thân mà cư xử với nhau thế thì buồn thật em nhỉ. Hay đi chơi với bạn vui quá, giờ bạn đã đi xa, em nhớ những phút giây đẹp đẽ đã trôi đi không bao giờ trở lại, bởi thế nên buồn ?

Anh không rõ chuyện gì đã xảy ra với em. Nhưng trong đời sống có bao nhiêu chuyện khiến ta buồn khổ, chỉ muốn quên đi, phải không em. Oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc .. . Nhưng lạ chưa, những thứ càng muốn quên lại càng nhớ .. Úp mặt vào gối, trùm kín trong chăn, thế mà mọi thứ vẫn cứ hiện ra rõ ràng trước mắt, làm ta nhớ thắt lòng, nhớ chảy nước mắt ..

Thật ra nếu ngẫm kỹ, điều ấy không những không lạ mà còn cực kỳ logic đấy em. Nào, có phải khi muốn vứt rác vào sọt, trước hết em phải nhặt nó lên, đúng không ? Cũng thế, muốn quên điều gì, trước hết ta phải nghĩ đến nó, nhớ nó. Mỗi lần cố quên nó đi là thêm một lần nhớ nó, nó càng được khắc sâu thêm trong lòng. Càng muốn quên càng thêm nhớ là vì thế.

Thế thì làm thế nào để quên cái điều đang làm em đau đến không chịu nỗi ấy bây giờ ? Chả lẻ botay.com với nó sao ?
Trên đầu bài anh có để bản nhạc không biết em có bật lên nghe chưa ? Nếu chưa, em bật lên đi nhé. Em sẽ nghe tiếng hát Bảo Yến thể hiện bản nhạc của Mai Anh Việt phổ bài thơ của Hà Huyền Chi có nhan đề Tìm Quên Trong Nhớ.

Tìm quên trong nhớ ? Cố quên còn chưa được, sao lại có thể tìm quên trong nhớ ? Phải chăng là cách nói ngược để gây tò mò ?

Em có vẻ ngạc nhiên, không tin nhỉ. Cũng phải thôi, vì nghe nó ngược đời quá phải không. Nhưng như em vừa thấy đấy, càng cố quên, càng thêm nhớ. Thế sao em không thử làm ngược lại - muốn quên điều gì, đừng cố tránh nó. Tất nhiên không cố tìm đến nó, nhưng gặp nó thì đừng thèm tránh nó .. vâng, để anh kể em nghe .. 

Thời sinh viên, anh có đứa bạn thân .. Có hồi nó ngạc nhiên thấy nhiều cô bạn gặp nó cứ nhìn nó rồi bối rối ngượng ngùng tránh đi .. Ban đầu nó thầm hảnh diện nghĩ chắc mình manly như nào ấy, cho đến lúc có đứa bạn thân gặp nó nhăn mặt sao mày hôi thế, nó mới chưng hửng - bởi nó thấy hôi gì đâu ? Hóa ra nó vốn lười giặt áo quần. Cứ mặc vài ngày áo có mùi hôi nó lại đem phơi gió cho bay mùi rồi mặc lại, coi là một phát kiến thông minh, tiết kiệm được cả công sức lẫn tiền của ..

Em có bao giờ đi đến nhà ai đấy nằm bên kênh nước đen, và ngạc nhiên sao họ có thể sống như thế năm này qua năm nọ được - bởi chỉ mới ngồi dăm phút em đã chịu không nổi cái mùi khăm khẳm ấy.
Bây giờ thì hết rồi, nhưng nhiều năm trước mỗi lần đi qua khu Bảy Hiền anh lại ngạc nhiên tự hỏi, sao người ta có thể ngủ nghỉ trong cái tiếng máy dệt cọc cạch ầm ào kinh khủng suốt ngày đêm như thế .. dù anh có bạn sống ở đó, và nó bảo hôm nào mất điện, không có tiếng máy chạy nó thấy im ắng quá lại mất ngủ ..

Không chỉ khứu giác, thính giác .. mà các giác quan khác đều có cơ chế tự bảo vệ mình như thế ..
Cả trí nhớ cũng thế đấy, em.

Em có để ý nhiều khi em không thể nào nhớ tên một người, tên một nơi tưởng không thể quên được vì nó từng rất thân quen ? S. Freud đã chỉ ra rằng nếu truy đến cùng, em sẽ thấy thường thì những tên ấy gợi cho em một kỷ niệm buồn bã nào đấy, nên cơ chế bảo vệ cái tôi của em đã loại nó ra khỏi trí nhớ. Cũng như khi bị đau quá thì người ta ngất đi, khi bị khổ quá người ta điên loạn mất trí nhớ .. tất cả thật ra cũng là một cách tự bảo vệ của bản năng sinh tồn.

Vì vậy, với những điều làm em khổ đau thì theo anh, em đừng cố quên để rồi càng đắm chìm trong nỗi nhớ .. và nếu tâm hồn em mỏng manh quá, không loại trừ nguy cơ em bị điên loạn, mất trí nhớ do cơ chế tự bảo vệ cái Tôi của em gây nên ..

Vì vậy, em dĩ nhiên không cố ý tìm nó nhưng khi nó đến thì cứ thẳng thắn đối diện với nó, rồi nhẹ nhàng tìm cách dẫn dụ nó tan dần đi .. em sẽ quen dần, quen dần và đến lúc quên dần, mọi việc chỉ còn là một kỉ niệm ..

Em nghe có vẻ hơi lí thuyết vì mơ hồ quá phải không? Để anh kể em nghe một trường hợp cụ thể nhé, chuyện của anh ..

(sorry, lười quá chưa viết tiếp được. Nghe thêm mấy bản nhạc phổ thơ HHC nữa nhé)


Thả Gió Bay Đi


Vuc Vo Thuong


82 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. sẽ làm một entry về những bản nhạc phổ thơ Hà Huyền Chi. Giờ em nghe trước hai bài nhé

      http://youtu.be/e5cZIqm2rRg

      Xóa
    2. bản nhạc Lệ đá nỗi tiếng từ thập niên 1960, nhạc Trần Trịnh, lời Hà Huyền Chi

      http://youtu.be/wvkEU8rO8GU

      Xóa
    3. Đá cũng còn biết khóc sao? :)

      Xóa
    4. anh viet tiep entry nay di!

      Xóa
    5. Hồi ấy định viết nhưng gặp cuốn sách của một chuyên gia tâm lí nên giới thiệu lun, ko fai viết nữa. Muốn đọc em tìm trong label Tìm Quên í

      Xóa
  2. Chà chà!Anh viết cho em nào đây?Một người con gái vừa "vô hình" mà lại rất "hữu hình" hả?Một người rất cụ thể mà cũng rất trừu tượng.Em nào muốn nhận là mình cũng được-phải không anh Khung? ;;)
    Em thích nhất cái đoạn này:
    color="red"][size="20"]Nào, có phải khi muốn vứt rác vào sọt, trước hết em phải nhặt nó lên, đúng không ? Cũng thế, muốn quên điều gì, trước hết ta phải nghĩ đến nó, nhớ nó. Mỗi lần cố quên nó đi là thêm một lần nhớ nó, nó càng được khắc sâu thêm trong lòng. Càng muốn quên càng thêm nhớ là vì thế.[/size][/color]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Uh, anh tặng cho ai cần quên mà .. Em chắc cũng có điều cần quên chứ ? ví dụ bị ông xã mắng gì đấy, em quên luôn hay ghim trong bụng chờ cơ hội lôi ra nào :))

      Xóa
    2. Tội gì "ghim" trong bụng để "mất dáng" hả anh!

      Xóa
    3. Uh, phải thế. Joi. Tức em cũng có nhu cầu muốn quên, phải ko :d

      Xóa
    4. He..he..Không,em có khi nào cho những gì em không thích có cơ hội ghi vào bộ nhớ của em đâu mà cần quên! :))

      Xóa
  3. http://4.bp.blogspot.com/-pVd61FaIQ7c/UTPLWe5feGI/AAAAAAAABKc/3xMIkwNVj5A/s1600/72835_10151446980714416_1237442102_n.jpg

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chú bé vẫn cười tươi, dù chắc chú cũng thừa biết công việc là vô vọng.
      Phải chăng hạnh phúc đôi khi không hẳn là kết quả, mà chính là những nỗ lực trong quá trình làm việc ?
      Như ông già đánh cá trong cuốn truyện nỗi tiếng của Hemingway ..

      Xóa
    2. Đúng rồiđó K, anh nói như lý thuyết về thiền. Lĩnh hội, giác ngộ, quán tưởng....

      Xóa
  4. http://4.bp.blogspot.com/-FmRH9bdflJc/UTPFn8WSEpI/AAAAAAAABKA/gR_Qu-oREV8/s1600/225323_417573161665464_1832699783_n.jpg

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đến bờ rồi thì phải biết bỏ thuyền .. Mọi thứ lí tuhuyết chỉ là phương tiện giúp ta tìm được chân lí, ko phải là thứ để ta chấp nê vào ..

      Xóa
    2. Cái này cũng đúng luôn.
      Sau khi cố sức kéo cho được con thuyền vào bờ(dù đó là công việc vô vọng), điều duy nhất làm ta hài lòng là ta đã không bỏ cuộc giữa chừng. Nhưng cái đích mất bao công sức ấy thực chất chỉ là con thuyền nát. Đành để cho nó mắc cạn như một chứng nhân của sự lãng phi công sức mà thôi.
      Em thích những con tàu mắc cạn. Trông nó làm gì còn kiêu hãnh.

      Xóa
    3. [color="blue"]Em thích những con tàu mắc cạn. Trông nó làm gì còn kiêu hãnh.[/color]
      Sao ko nhỉ ? Ai thực sự đủ tự tin vao mình thì chả bao giờ mất đi lòng kiêu hãnh.
      Nhìn chiếc thuyền nát ấy, anh nghĩ hẳn nó cũng rất kiêu hãnh vì đã từng đưa được bao người qua sông, đã sống trọn một đời của mình ..
      Như ông giáo làng Duysen trong câu truyện của Aimatov ..
      Làm tất cả những gì mình có thể .. sẽ ko ân hận, và như thế sẽ giữ được lòng kiêu hãnh của mình

      Xóa
    4. https://lh5.googleusercontent.com/-Er_j0bzN0FU/T99hNUT151I/AAAAAAAAAGk/Da5eOsMGjQc/s621/394453_330872460280464_648279934_n%5B1%5D%5B2%5D.jpg

      Xóa
    5. Thuyền ai đậu bến sông trăng đó

      http://youtu.be/ByNFSoGeK3E

      Xóa
    6. Thuyền ơi, thuyền ai, thuyền sớm mai
      Mái chèo buông lửng bến sông dài
      Thuyền trăng, thuyền mơ, thuyền trong mây
      Bến xưa, bến nay, dòng nước đầy....

      Xóa
  5. K lấn sân ngoạn mục nhở! Khiến bỗng dưng em muốn nhớ để mà quên, ngõ hầu theo hóng cái khóa dậy quên của anh. :)
    Than ôi, từ thủa cha sinh mẹ để đến giò, sinh ra vốn loài vô cảm, chửa biết nhớ thương ai, nên cái thú đau thương của nhớ còn chả có nói chi đến quên...
    Em đồ rằng K đang tự răn mình thì có, hic, tương tư đến tập mấy rồi mà phải quên hả anh.
    Nhưng mà đọc thấy hay hay là...Em thích...
    Hôm nay đau đầu qúa, mai có bão sao? Hay tuyết sẽ còn rơi nữa...Chỉ biết là cái mồm nó ngứa lắm mà cái nay nó chả muồn gõ nữa. Kình chúc anh mộng đẹp và ngày mai lại một tuần đẹp khỏi đầu.
    Oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc .. . là gì vậy anh?
    Em hóng tiếp phần sau...Khi nầu hết đau đầu sẽ mang Freut ra oánh nhau với anh. (Nhớ nhường em vài lần nhé, không em dỗi chả sang nhà anh nghe nhạc nữa đâu...):p

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. tks Ka. Chờ ý kiến của chuyen gia bổ sung đấy

      Xóa
    2. Em chả chuyên gia gì đâu nhớ. Freud vẫn là kinh điển cho các nhà trị liệu. Nhưng tìm quên thì lại cần những lời khuyên có tính kinh nghiệm hơn là lý thuyết suông.
      Về nguyên tắc, quên cần rất nhiều lý do, mà lý do chính, đó là...quên để mà không nhớ nữa. Sao K lại nói"Tìm quên trong nhớ", để rồi chính tác giả giải thích, nếu cố quên sẽ càng nhớ, nên hãy nhớ một cách tự nhiên để mà quên đi được nhẹ nhàng....
      Mâu thuẫn gì ở đây nhỉ...?
      Có phải anh cho rằng, tần ấy việc, cố quên lạicàng nhớ, càng nhớ càng khó quên, thôi thì...nhớ tí ti, ve vuốt nỗi đau, ngõ hầu cái quên không vì thế mà làm ta quắt quay nhớ. Hic, tần ấy việc đâu dễ nói là làm được, ngay cả nếu quyết tâm, cũng dễ gì thực hiện được trong chỉ một đôi ngày.
      Vấn đề là cần thời gian. Giống như vết mổ, ngày đầu đau như cắt. Ngày thứ hai cắt còn không đau bằng, ngày thứ tư đỡ đi một tí, rồi những ngày sau.....dường như không có gì quá sức. Cho đến một ngày, vết thương chỉ còn tấy buốt lúc trái gió trở trời. Ngưa ngứa tí nơi đã từng là một vết cắt ngọt sâu...
      Vấn đề là, nếu ta biết đó là một ung nhọt thì nhất định cần phải cắt bỏ. Trước khi làm cuộc đại phẫu, cần test tất cả các dữ liệu. Để không cắt nhầm không bỏ sót, và chuẩn bị tâm lý một cách cẩn thận. Người khỏe mạnh thì phịch cái xong, đau tí rồi thôi. Người yêu cần chuẩn bị khá lâu. Nếu không, sự suy sụp sau mổ có thể dẫn đến trầm cảm.
      Lan man chuyện quên chuyện nhớ, đại phẫu và tâm lý đại phẫu. Em chỉ muốn nói rằng, không có liều thuốc nào đắc dụng cho bệnh nhớ. Mà phảitùy người, tùy trường hợp hoàn cảnh đúng không anh.
      Nên mới cần tranh luận của các bạn.
      Mít thì tự kỷ, tự trào...cũng hay. Nhưng tớ thấy nó chỉ có tác dụng với những buồn nho nhỏ. Nỗi đau đời, tự kỷ sao được bạn ơi! Con lạc đà rúc đầu trong cát có lúc cũng có lúc thấy mỏi chứ.
      Ớt thì với nỗi đau quá lớn, bạn dường như trở nên dũng cảm. Nhưng nói ra được thế này mình tin, nỗi đau đã bắt đầu vượt lên khỏi cái đáy của hình sin rồi...
      Nếu anh có thêm những vídụ và phương pháp quên của ai nữa thì tốt quá.

      Xóa
    3. Mới nhập đề và phần cơ sở lí thuyết mà em :d
      Túm lại nhé:
      - càng cố quên thì càng nhớ
      - vậy đừng cố nữa. Ko tìm dến nó, den những gì gợi nhớ đến nó. Nhưng khi nó đến thì ko lãng tránh nó mà nhẹ nhàng tiếp thụ nó, dẫn dụ nó tan dần.
      Giống như khi hành thiền, gặp một vọng tưởng .. Ai từng hành thiền sẽ hiểu ngay cái ý này
      - với nỗi đau ko thể tránh né thì hay làm quen với nó. quen dân quen dần rồi sẽ quên dần quên dần .. do cơ chế tự bảo vệ như đã chứng minh.
      Cái này sẽ có những phan tích với một trường hợp cụ thể. Đón xem đón xem :d

      Xóa
    4. [color="green"]"Giống như vết mổ, ngày đầu đau như cắt ... Cho đến một ngày, vết thương chỉ còn tấy buốt lúc trái gió trở trời. Ngưa ngứa tí nơi đã từng là một vết cắt ngọt sâu..."[/color]
      Uh ! Tớ nghĩ nếu chuẩn bị tâm lý, sức khỏe kỹ trước khi mổ và quá trình chăm sóc hậu phẫu vẫn rất quan trong, nó rút ngắn được thời gian làm lành vết thương !
      Nhưng đó là khi biết trước được việc cần làm, như "một ung nhọt thì nhất định cần phải cắt bỏ" còn nếu là một vết thương mình không lường trước được thì quá trình trị liệu sẽ khác đi, có thể cần thêm hỗ trợ về tâm lý ...v.v..
      Cuối cùng, theo tớ thì vấn đề còn lại chỉ là ... thời gian !

      Xóa
  6. Nặc danh4/3/13 07:47

    Gi ma tam hon mong manh chu? Em thay moi nguoi co mot cach the hien noi buon. Em cung dang buon tinh day... Em khong can Mr. Freud va nhung ly thuyet cao sieu. Chi muon nghe a K noi tiep!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hì, thật ra anh cũng không biết chắc Freud đọc là f-rớđ hay f-roi-đ :d Cái này phải nhờ Ka hay Tam Anh thui. Nhưng những gì của ổng thì phải nói rõ là của ổng, ko dám cầm nhầm thui em.
      Tks em. Sẽ cố viết nhanh ..

      Xóa
    2. Đọc là :Phờ-reu-đ anh ạ!Hi..h.i.

      Xóa
    3. Trời!Em gõ là Phờ -roi- đ mà sao nó biến thành icon vậy trời?

      Xóa
    4. tks em nhé. Em gõ dấu : rùi chữ P liền nhau nên nó thành :p mà :d
      Mấy tên nhân danh địa danh Đức Freud, Liebnitz, Einstein, Nietzsche .. nói chung ở VN thường bị phát âm như tiếng Pháp tiếng Anh hoặc tiếng marốc j j đấy. Nên khi nói chuyện nếu phát âm đúng đôi khi người nghe không nhận ra nhé .. :(

      Xóa
    5. Tiếng Đức phát âm không rắc rối như tiếng Anh đâu anh ạ.Viết sao đọc vậy.Hi..h.i.

      Xóa
    6. Anh dám chê tiếng Đức của bọn em giống tiếng Maroc nhé.
      @TA: Tiếng Đức giống người Đức, nghĩ sao nói vậy, thật thà ngay thẳng TA nhỉ. Chẳng như ối thứ vỏ không xanh mà lòng đỏ choét.:D

      Xóa
  7. Em đã nghe và đã đọc ! Và vẫn chờ nghe tiếp chuyện của anh ...:)
    Không lạ, không ngạc nhiên, không mơ hồ lắm đâu anh, bởi em cũng đã từ từ ngộ được chút đỉnh bài học này ! Cách duy nhất thoát khỏi nỗi nhớ (hay nỗi đau) trước hết là đối diện với chính nó và đi xuyên qua nó ! Khó chứ không dễ anh nhỉ ? :( em đã thử qua.
    Như một môn thể dục, cần phải tập luyện ! Thực ra em không trốn chạy nó, khi đối diện, cái sự "khó" duy nhất là làm sao để mình không "ngã" trước nó ! Ok ! Lúc ấy, em cho phép em khóc, em buồn, bởi em đau mà. Nhưng em tuyệt nhiên không được ngã quỵ bởi nó, lần đầu, lần sau, lần sau nữa ... cho đến lần thứ n, khi nhìn lại thì điều đó khiến em cảm thấy bình thản hơn (hoặc có một cách nghĩ khác hơn ! Như xem nó là một bài học chẳng hạn)

    Thời cấp 3, em cũng có nhỏ bạn, nhà nó nằm trong khu dệt ở Bảy Hiền, đến nhà nó, tầng trệt là 7 cái máy dệt chạy sầm sập suốt ngày, dị mà ở tầng 1, nó ngủ ngon lành, nể ghê cơ anh ạ. Nó cũng nói như bạn anh, "quen rồi !" Em thì chịu không nổi, ngồi nhà nó mà 8 thì y như cả xóm đang cãi lộn, hết hơi luôn vì phải hét !
    -----------
    Cảm ơn rất rất nhìu bài học đầu tiên của anh về môn học [color="violet"][size="16"] Tìm quên [/size][/color] ! Không hề lý thuyết cao siêu gì mà rất hay, rất thú vị ! ~o) @};-
    -----------
    P/s: Anh làm 1 entry riêng về thơ của Hà Huyền Chi đi ... Em nghe bài Tìm quên trong nhớ hay, thích quá !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em nhận ra được hết những điều anh muốn nói rồi đấy. Nhưng anh cũng sẽ cố gắng viết .. vì anh tin có rất nhiều người cũng muốn quên .. Hi vọng chút kinh nghiệm sẽ có ích. Và cũng hi vọng em góp tay nhé .. hì, em có kinh nghiệm mới toanh
      OK, về Thơ HHC thì dễ thui, sẽ làm khi có thời gian rảnh. Anh cũng thích một số bài của ổng ..

      Xóa
    2. Đại ca ơi ! Định quên ai dzậy ? Nói thầm em nghe đi thề không kể ai nghe đâu , chỉ mình em đọc thôi mà .
      Em chỉ có một kinh nghiệm bản thân để quên :
      + Nếu là kỉ niệm không tốt em sẽ tự kỷ là ... không xứng cho mình nhớ , bỏ qua bỏ qua .
      + Nếu là kỷ niệm tốt đẹp em sẽ luôn luôn tự kỷ là một kỷ niệm đẹp đã qua ... cất trong lòng , vươn đến những điều phía trước ... thế mới sống được , nhìn lại kính chiếu hậu cuộc đời mình dường như dừng lại , biết trước có gai vẫn cứ phải đạp để lướt qua rồi gỡ gai vậy .

      Xóa
    3. Một quan niệm sống tích cực, lạc quan .. =D>
      Hì anh chỉ định nhớ thui, ko định quên :d

      Xóa
    4. Em thường mất một thời gian rất lâu cho một lần trị liệu vết đau, rất khó khăn để có thể đi qua được nó...
      Khi chưa có gia đình, một lần, em nhớ đã theo 1 thằng bạn đi ... đua xe (dĩ nhiên là chỉ ngồi sau nó), cảm giác rất phiêu, cận kề với chợ (Chợ Rẫy á) nhưng bù lại em như đã bỏ rơi được nỗi buồn sau khi xuống khỏi chiếc xe phân khối lớn của nó ! Giờ nhớ lại em vẫn thầm cảm ơn nó đấy anh !
      Bây giờ khi buồn em cũng k cho phép mình liều như thế bởi quanh em còn có những người cần em ! Và cũng vì vậy nên có thể phương pháp điều trị cho một vết thương cũng cần linh động hơn, cần thời gian hơn ....
      --------
      @ PT: PT thật mạnh mẽ ! Tớ cũng ước làm được như PT vậy !

      Xóa
    5. [color="blue"]Giờ nhớ lại em vẫn thầm cảm ơn nó đấy anh !
      Bây giờ khi buồn em cũng k cho phép mình liều như thế bởi quanh em còn có những người cần em ! [/color]
      Có khi nào em nghĩ con em sẽ viết những dòng tương tự như thế ko nhỉ. và liệu em có cảm ơn bạn của con em ? :(
      Có rất nhiều cách để thoát nỗi đau. Trong đó có cách tìm đến các cam giác mạnh như rượu, thuốc, nhảy nhót, đua xe ..
      Anh nhớ có đọc đâu đó: [color="green"]thất tình, đàn ông tìm đến thiền, đàn bà tìm đền tiền[/color] :d

      Xóa
    6. [color="blue"]Có khi nào em nghĩ con em sẽ viết những dòng tương tự như thế ko nhỉ. và liệu em có cảm ơn bạn của con em ?[/color]
      Bi giờ đã là phụ huynh thì dĩ nhiên là em [color="red"]không[/color] tán thành ! Nhưng thật ra lúc đó nếu không có nó thì em chắc gì còn tồn tại mà làm phụ huynh chứ ! Bởi lúc đó em không lý trí như bây giờ để ngồi mà ngẫm nghĩ lại ...
      -
      [color="green"]thất tình, đàn ông tìm đến thiền, đàn bà tìm đền tiền[/color]
      Em nhớ anh có nói là đã tập Thiền ! Nhẽ nào anh ....????? :p

      Xóa
    7. https://lh4.googleusercontent.com/-O67skPYSItY/UQP1lXvCFAI/AAAAAAAAvzM/rMI-xr8dnjs/s600/%21ClaraCamargoMar.gif

      Xóa
    8. Ớt ơi !
      Tớ không biết mình có mạnh mẽ không hay cuộc sống chưa cho tớ gặp những chuyện quá đau bằng Ớt . Nhưng khi ngập vào nỗi buồn nào đó tớ sẽ ngồi hàng giờ 1 mình nghiền ngẫm suy nghĩ , khóc cho thỏa thích , gào lên thật thỏa thích buồn một mình ... xong bắt đầu đạp dậy sống tiếp .
      Khi mình buồn quá , người chịu tổn thương nhất là mình về thể xác lẫn tâm hồn sau đó ảnh hưởng đến những người xuung quanh thân yêu nhất ... vậy có nên không ? Tớ cứ ngĩ thế và vùng dậy ...
      Tớ thích phân tích của anh Quang !

      Xóa
    9. Mít mạnh mẽ lắm! Mình muốn luôn được bên bạn để ....lây! :)

      Xóa
    10. Ớt ơi!Viết gì mà đọc nghe [color="red"][size="20"]HOẢNG[/size][/color] luôn thế!
      [color="blue"][size="30"]Nhưng thật ra lúc đó nếu không có nó thì em chắc gì còn tồn tại mà làm phụ huynh chứ[/size][/color]
      Có lẽ vì tính cách mình khá mạnh mẽ,sống khá lý chí hoặc cũng có thể mình may mắn không gặp phải những nỗi buồn to lớn đến mức phải "liều" như Ớt.Bởi thế dù trong đời không ít lần mình đã trải qua những cơn đâu như "bóp nất con tim" theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng nhưng mình vẫn "bước qua" nhẹ nhàng.
      Có buồn,có đau mình thường âm thầm khóc 1 lúc cho dịu cơn đau rồi sau đó dùng lý trí "gạt nó ra khỏi não bộ".Tuy khó nhưng quyết tâm thì vẫn làm được.Hi..hi..
      Cũng may mà toàn người có suy nghĩ tích cực cả chứ nếu không giờ đâu có cơ hội mà đàm đạo thế này nhở? ;)

      Xóa
    11. Lại thêm một mạnh mẽ tính rùi đây, mình ngưỡng mộ TA lắm ý. Hân hạnh được làm quen! :)
      @Ớt: Mình phải ôm bạn cái, vì [color="red"][size="28"]Em thường mất một thời gian rất lâu cho một lần trị liệu vết đau, rất khó khăn để có thể đi qua được nó...[/size][/color] , nhưng cũng may, thường thì đúng lúc tưởng như mình sắp chìm thì tự nhiên lại nổi lên nhẹ nhàng và thanh thản đón nhận cuộc sống rất tích cực.
      Bạn thuộc tuyp người nhạy cảm, tinh tế, khép kín, cả nghĩ, lo xa... luôn sống cho người, hy sinh vì mọi người...nhiều khi không dám sống cho mình vì luôn muốn gọt mình thành người chỉn chu...
      Các nhà tâm lý khuyến cáo, tỷ lệ trầm cảm, khó thích nghi ở những người sống kín đáo, ít thổ lộ là rất cao so với người cởi mở. Và chính vì thế, khi gặp những cú sốc tâm lý, người sống khép kín cũng khó vượt qua hơn do có xu hướng che giấu.
      Nên chăng, hãy sống như trẻ thơ, khóc khi muốn khóc, hãy tìm bờ vai nào đó dựa vào bởi đứa trẻ biết nó sẽ được dỗ dành...

      Xóa
    12. @ PT, Tamanh: Ấy là mình kể chuyện xa xưa, nhất thời không lý trí.... Chứ bi giờ có liều thế đâu ! Có buồn thì cũng phải nghĩ đến những người thân nữa, không "liều" được !
      (nhưng hình như vẫn còn máu tốc độ ! Hum nọ lại bị CA phạt vì tội vượt đèn đỏ đấy ! Hì hì !)
      @ TN: Ôm TN thật chặt nhé ! Mình sẽ khóc ướt hết áo bạn mình mất !
      http://i1249.photobucket.com/albums/hh509/Chuonchuonot2010/Feeling/hugging_zps079242d0.jpg
      Ơ này ! Mình ôm nhau thế này chắc chắn có người tỵ nạnh với tớ vì k được ôm nàng mất thôi ! :D

      Xóa
    13. @ Ớt:Tất nhiên là mình lo cho Ớt "lúc ngày xưa" ấy.Bây giờ mà còn thế thì "đánh mấy roi vào ...cái bàn tọa" nhé! [-X

      Xóa
    14. Ớt ơi, sao không nghĩ là có ai thấy thở phào vì đỡ phải ....ôm Nàng?

      Mình muốn được ôm bạn, lặng yên nghe bạn nói. Với mình, bạn có thể khóc, cười, hay nói bất cứ điều gì mà không sợ xấu hổ. Vì mình sẽ nhắm mắt lại và nghe bạn bằng trái tim.

      Xóa
    15. Eo Ôi chúng nó ôm nhaoo kinh quá ! Chúng có bị "gì" hông ? Đề nghị buông ra ! Cho mình ôm với ! Hic !

      Xóa
    16. hihi, xông vào thôi, chậm mất phần
      >:D< >:D< >:D< >:D< >:D<

      Xóa
    17. @ TN: Mình ghi vào tim tình cảm này ! >:D<
      @ Anh Khung: hihi, xông vào thôi, chậm mất phần bắt được "quả tang chứng" nha ! Dzị mờ dám bảo là "anh hong có nhu cầu ôm" ! Hehehe ! Anh ơi ! Bạn em cần oxy ! Hi hi ! Nếu anh tiếp được oxy cho bạn em thì ... cứ tự nhiên ! Em hong thấy gì đâu ! B-)
      @ PT: Tớ buông TN ra rồi ! Bồ nói đại ca í ! Anh í nhất định k buông kìa ! :))

      Xóa
    18. hihi em nhớ nhầm. Anh nói: a ko có như cầu sửa cái cách gõ cho đúng vì ko có ai ôm, và cũng ko ai cho ôm ..
      Thấy các em ôm nhau anh ôm ké thui :d

      Xóa
  8. Chào cả nhà và chủ nhà!Thấy mọi người tranh luận chủ đề nhớ nhớ quên quên cũng thấy hay hay nên mình cũng muốn góp chút.

    Theo ý kiến of cá nhân mình thì trước hết ta nên tìm hiểu bản chất của sự việc có ĐÁNG buồn hay NÊN vui, CỐ quên hay ĐÁNG quên, mình nghĩ phải dùng lý trí để nhận biết sự việc, tất nhiên một việc làm không đơn giản chút nào vì nếu nó đơn giản thì chúng ta không phải bàn cãi làm gì.
    Người ta có câu" Giang sơn khó đổi, bản chất khó dời" đại loại là như vậy.Ở đời cũng có rất nhiều kẻ tham lam, ích kỷ, lưu manh & hèn hạ,và sẽ là không bao giờ có điểm dừng. Đối với nhũng kẻ này chúng ta có ĐÁNG phải đau khổ hay quan tâm?
    Nên tỉnh táo, mà nếu không tỉnh táo nhận biết thì nên tìm bạn bè chia sẻ, biết kiềm chế và cũng đừng cố tình gặm nhấm nỗi đau hoặc tự mình thổi phồng sự việc để rồi tự mình làm khổ mình.

    Các bạn có bao giờ nghĩ rằng dù mình có thế nào chăng nữa thì ĐỐI TÁC cũng chẳng biết đấy là đâu mà nhiều khi họ cảm thấy vui vì sự chiến thắng đã làm cho có kẻ phải đau khổ vì hắn...Như vậy lời khuyên duy nhất các bạn hãy nên tự thương lấy mình.

    Cũng có trường hợp do khách quan đua đến hoặc một trở ngại mà cả hai không thể vượt qua thì mình cũng chỉ biết an ủi và động viên nên cố gắng hàn gắn vết thương mà thôi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em thích cái phân tích này của anh Quang ! Em đang định nói thế mới Ớt đó !

      Xóa
    2. Bạn QP!
      Tôi thích bạn rùi đó! :)

      Đúng rồi, sau khi phân tích, lật đi lật lại vấn đề như kiểu lật con cá nướng, xét cho cùng, cái đã làm ta buồn tưởng có thể chết đi được, liệu có đáng không?
      Cho nên, thay vì than khóc, tiếc nuối, saota không vui lên , cười cho con tim vui trở lại.
      Và nhất định con tim phải vui trở lại. Bởi chia tay với một lầm lỡ là để đến bờ bến mới. Để mở cửa tâm hồn đón mùa xuân.
      Như người ta vẫn nói, một cánh cửa này đóng lại sẽ có muôn vàn cánh cửa khác mở ra.
      Hãy khép lại một quá khứ buồn để mở ra một tương lai mới.
      "Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
      Nhưng không phải là điều nên luyến tiếc!"
      XQ
      http://youtu.be/ymIPPOoECHI

      Xóa
    3. Rất mừng là các bạn đều có những quan niệm sống rất tích cực =D>
      Bằng lí trí ta thấy chả có nỗi buồn nào đáng để ta chìm đắm vào đấy đến phát khùng .. Có thành thì có bại, có gặp gở tất có chia tay, có sinh thì có diệt ..
      Có điều biết thế, nhưng nhều khi vẫn đau vẫn buồn .. biết miếng thịt gà chả đáng là bao, ăn vào thêm nguy cơ bị gout .. nhưng bạn ăn một mình ko mời vẫn cứ ấm ức :d. Nhiều mối tình nhìn lại đôi khi thấy ko xứng, nhưng đau vẫn cứ đau .. rượu mạnh, ma túy, đua xe vẫn tồn tại ..
      Dù sao thì nếu đã nhìn thấy được bản chất của nỗi đau là ko đáng, việc quên nỗi đau cũng thuận tiện hơn. Nên điều cần làm đầu tiên để quên một nỗi đau chính là nhận ra nó, thấy được bản chất của nó ..

      Xóa
    4. K nói như chân lý, mà chân lý vốn là điều...đơn giản! :D
      Rượu mạnh xe đua vẫn tồn tại. Lại là một chân lý!
      Lát Ka rủ XO đi...đua xe. :D
      [color="red"][size="20"]Dù sao thì nếu đã nhìn thấy được bản chất của nỗi đau là ko đáng, việc quên nỗi đau cũng thuận tiện hơn. Nên điều cần làm đầu tiên để quên một nỗi đau chính là nhận ra nó, thấy được bản chất của nó ..[/size][/color]
      Ôi, cái màu đỏ như cái màu đỏ ấy...!!!!

      Xóa
    5. Em rất tán đồng quan điểm của bạn Quang vì em sống cũng khá lý trí,mạnh mẽ. Em thích câu này của anh K nè:
      [color="red"][size="20"]Có điều biết thế, nhưng nhều khi vẫn đau vẫn buồn .. biết miếng thịt gà chả đáng là bao, ăn vào thêm nguy cơ bị gout .. nhưng bạn ăn một mình ko mời vẫn cứ ấm ức . Nhiều mối tình nhìn lại đôi khi thấy ko xứng, nhưng đau vẫn cứ đau .. rượu mạnh, ma túy, đua xe vẫn tồn tại [/size][/color]
      Đúng là trí não của mình không giống như cái computer,muốn xóa là xóa cái "rụp" được.Bởi vậy dù biết không đáng để buồn,để đau mà ta vẫn cứ đau,cứ buồn.Nhưng ở em nhanh lắm,có cái gì bất bình,không thích là em tỏ thái độ ngay,"giải quyết triệt để" ngay -tất nhiên là với thái độ lịch sự- xong rồi thì chỉ 1-2 hôm sau là em cho nó vô "sọt giấy".Ở em không có chuyện tuy tức trong lòng mà ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bằng lòng,nói nói,cười cười để rồi sau đó mới "đá thúng,đụng nia" -như thế chỉ làm khổ những người thân quanh mình thôi.Với lại đàn bà ai chả thích "eo thon"-nếu giữ hết những thứ đó trong lòng thành "Bà bán phở" chả hóa ra ta tự "đầu độc",tự làm xấu bản thân mình hay sao? :))

      Xóa
    6. Thym à anh Quang đó không phải bạn đâu ... Cũng là huynh đó ...

      Xóa
    7. Vậy là từ nay mấy đứa tụi mình lại có thêm một "đại ca" nữa hả PT? ;;)

      Xóa
    8. Ừ đại ca nghiêm đấy Tam Anh , cũng ở Đức nha ! Đồng hương hờ của tớ ! Hic hic !

      Xóa
    9. Tam Anh thích nhé. QP vào nhận em nhé, hihi phải nghiêm vào :d

      Xóa
    10. Cám ơn Đại ca nhắc nhở! vậy là Đại ca cũng lên chức rùi đó!:D

      @Mit! "Ừ đại ca nghiêm đấy Tam Anh,":))

      Xóa
    11. @ Quang Pham: QP vào nhận em nhé, hihi phải nghiêm vào ! Anh QP vào đi ! Nghiêm nhé ! (nghiêm được mới lạ é ! :p Hi hi !) Anh nhận đứa nào làm đệ tử dzị :-? ???? Tamanh hả ???? Tamanh ! Mau mau ra mắt huynh đi cưng ! :D

      Xóa
    12. Hi..hi..Vậy thì "đệ tử" xin ra mắt cả hai "sư phụ"! :) :D
      Từ bữa nay trở đi cả hai sư phụ hãy "chuẩn bị tinh thần" mà chống chọi với sự "nhõng nhẽo" của đệ tử nhé! :)

      Xóa
    13. A ha ! Quang Phạm , anh cười gì dzậy ta ? Em nói không đúng sao hay anh không muốn là "đại ca nghiêm" nhi !
      Ớt im ngay , không được ghẹo đại ca Quang Phạm ! Để "đại ca nghiêm" chứ !

      Xóa
  9. @HatMit & Ót : Mạng ảo nhưng tình thật, mình chỉ muốn chia sẻ với các bạn những gì trân thành nhất, những suy nghĩ của người khác giới mà các bạn sẽ rất ít cơ hội được nghe.

    Cuộc đời con người giống như một cuộc hành trình dài, không ngừng bước đi, ven đường nhìn thấy vô vàn phong cảnh, trải qua biết bao những gập ghềnh, nếu như đem tất cả những nơi đã đi qua đã nhìn thấy ghi nhớ hết trong lòng thì sẽ khiến cho bản thân mình chất chứa thêm rất nhiều gánh nặng không cần thiết. Sự từng trải càng phong phú, áp lực càng lớn, chẳng bằng đi một chặng đường quên một chặng đường, mãi mãi mang một hành trang gọn nhẹ trên đường. Quá khứ đã qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, còn lại không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm.

    Sẵn sàng quên đi là một cách cân bằng tâm lý, cần phải chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống. Có một câu nói rất hay rằng tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình, bởi lẽ đó để có được niềm vui và cuộc sống thanh thản ta không nên truy cứu lỗi lầm cũ của người khác.
    Rất nhiều người thích câu thơ : “Xuân có hoa bách hợp, thu có trăng. Hạ có gió mát, đông có tuyết”. Trong lòng không có việc phải phiền lo mới chính là mùa đẹp của nhân gian. Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng vậy anh Quang ! Cũng có lúc em buồn , cô đơn đến mức muốn bỏ hết lên chùa sống thanh tịnh . Nghĩ lại cuộc đời còn quá nhiều trách nhiêm phải lo toan , quá nhiều cái tốt đẹp để tiếp tục sống ... cứ vậy và tự cân bằng vùng dậy tiếp tục ...

      Xóa
    2. À à ! Anh Quang , anh Khung , Thym , Ớt này ! Có một người bạn em rất quý đã từng quát em : Em buồn nhìn như mụ già khốt ta bít ấy , có cái chổi bên cạnh thì đúng thật là Phù Thủy ... nhìn kinh lắm ! Sao lại làm mình xấu xí đi như thế !
      Em rất quý câu ấy !

      Xóa
    3. anh thấy nhảy choi choi cũng chả xấu, vui thui

      http://d2.violet.vn/uploads/resources/49/19822jb6.gif

      Xóa
    4. @ QP: [color="red"]"cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình"[/color], thường thì em nhớ rất lâu khuyết điểm của chính mình, để xem đó là bài học mà mình k được phép phạm phải trong tương lai !
      Cảm ơn anh vì sự chia sẻ chân thành ! :)

      @ PT: "Cũng có lúc em .... muốn bỏ hết lên chùa sống thanh tịnh" PT ! Ba bảo không được lên chùa quấy rầy các thầy nghe chưa ????? X(
      http://i1249.photobucket.com/albums/hh509/Chuonchuonot2010/babies/552129_10150696271099297_253631344296_9073652_918922987_n_zpsce4432b8.jpg

      @ Anh K:
      http://d2.violet.vn/uploads/resources/49/19822jb6.gif
      anh thấy nhảy choi choi cũng chả xấu, vui thui
      http://i1249.photobucket.com/albums/hh509/Chuonchuonot2010/Flowers/232012135422971_zpsf6fe5723.gif
      em thấy quay vòng vòng cũng đẹp ! cũng chóng mặt mà ! Hehe !

      Xóa
    5. Oh! my god! Mấy anh em mần cái chi mà như động đất, :))

      Xóa
  10. [color="red"][size="20"]Tìm quên[/size][/color]
    - Ngô Thị Mỹ Trang -
    [color="violet"]
    Con trai tìm quên trong khói thuốc
    Giọt cà phê đắng một ngày buồn
    Con gái ngắm bóng mình ngơ ngác
    Giữa ngày quên là tháng nhớ mông mênh

    Con trai tìm quên trong cuộc vui
    Trận cười thâu đêm vùi nước mắt
    Con gái ngồi ôn điều nhỏ nhặt
    Góp thành niềm nhức nhối lớn lao

    Con trai tìm quên nơi… người khác
    Bên mắt môi này nhớ mắt môi xa
    Con gái quẩn quanh hoài ngõ chật
    Đi đâu không thoát khỏi mái hiên nhà

    Con trai tìm quên và sẽ quên
    Con gái muốn quên mà cứ nhớ
    Nên trần gian không dứt nợ... yêu nhau ![/color]

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cô này nói xấu đàn ông dễ sợ
      [color="blue"]Con trai tìm quên nơi… người khác
      Bên mắt môi này nhớ mắt môi xa[/color]
      Ko phải anh :d

      Xóa
  11. Theo lời giới thiệu của Thym, MTV sang đọc Tìm quên của Khung và nghe Tìm quên trong nhớ.
    Cám ơn Khung nhiều đã giúp MTV đôi điều về quên và nhớ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. You are welcome :d
      Hi vọng bạn có thể tìm được gì đấy có ích.
      chúc bạn một tuần mới vui vẻ

      Xóa
  12. ...Quên quên, nhớ nhớ, tiền sinh kiếp
    Thiên cổ mang mang, thế sự nhòa...
    (thơ TTY)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. uh, quên quên nhớ nhớ ..
      Hình như mọi sự đều như thế
      Kể cả lòng ta cũng thế thôi

      Bài thơ TTY viết khi chưa đến 40, mà nghe như một người ngoài 50, đã "tri thiên mệnh". Không, là của một lão giả ngoại lục tuần, đã trải nghiệm đủ điều để bình thản trước mọi sự.. Lần nào đọc lại bài thơ cũng thấy cảm động, một chút gì nhẹ nhàng bâng khuâng ..
      Cảm ơn em nhắc để có dịp ngồi đọc lại bài thơ trong một chiều gần cuối năm như này.
      (Mà không dè em cũng thích thơ TTY nhé. Ông là nhà thơ anh thích nhất trong số các nhà thơ VN xưa nay. Định làm một vài entry về thơ TTY nhưng cứ lần lữa mãi)

      Xóa
    2. Thường thì trong 1 bài em chỉ nhớ được vài câu em yêu thích thôi ! Như 2 câu trên vậy, ít khi em nhớ được cả bài.
      TTY nhiều bài như tự sự, hướng về nguồn cội, về nhà, cứ như 1 gã đi hoang, cuối đời lê bước chân trần mệt mỏi về lại căn nhà xưa cũ ....

      Xóa
    3. uh, thơ TTY gợi rất nhiều cảm xúc. Hình như cũng từng gt vài bài của ông rồi, nhưng vẫn chưa đủ, vẫn dự định làm vài entry giới thiệu một số bài thơ của ông mọi người đọc cho vui

      Xóa

Chú ý: chỉ cần dán link vào, không cần gõ thẻ khi post
Hình (file có đuôi jpg, jpeg, png, bmp, gif ),
Nhạc (file có đuôi mp3 hoặc từ trang web nhaccuatui),
Video (từ Youtube)

Đổi cỡ, màu chữ:
[color="red"][size="20"] chữ cỡ 20 màu đỏ [/size][/color]
(màu dùng mã hexa hoặc tiếng Anh: red, blue, green, violet, gold ..)
Giới thiệu link: <a href="link"> tên link </a>
Chữ đậm <b> chữ đậm</b>
Chữ nghiêng: <i> chữ nghiêng </i>

Chèn Yahoo smiley (click Chèn emoticons để xem phím tắt)
Đã thêm mấy smiley nhưng chưa rảnh thêm vào bảng chèn. Phím tắt:

:-/ bối rối ;) nháy mắt ;;) đá lông nheo
:"> thẹn :X yêu thế =(( tan nát cõi lòng

Chú ý Nếu nút Trả lời ko hoạt động, xin chịu khó lên thanh địa chỉ, gõ thêm vào cuối (ngay sau html) ?m=1 rồi nhấn Enter, nút Trả lời sẽ ok. (29/11/18)