28/11/18

Vũ Thành An và những câu chuyện của 10 bài Không Tên


Nghe Cát Linh, RFA nói về Vũ Thanh An và những câu chuyện của Mười bài không tên.




Sau 40 năm kể từ năm 1975, người yêu nhạc Việt Nam đã phải chia tay với rất nhiều những ca khúc một thời làm say mê trái tim của họ. Trong đó, có những bài Không Tên và những bản nhạc nổi tiếng khác của nhạc sĩ Vũ Thành An.

Thế rồi Tháng Bảy vừa qua, sau một thời gian khá dài, người yêu nhạc của ông đã có thể ngồi lắng nghe trực tiếp những ca khúc mình yêu thích trong một không gian thật, khi Cục Nghệ Thuật Biểu diễn cấp phép cho phổ biến 10 bài Không Tên và một số tác phẩm khác của ông như: Em đến thăm anh đêm 30, Đêm say, Đời đá vàng...

Viết lên cuộc đời mình bằng những bản nhạc Không Tên
Chắc chắn, người hạnh phúc nhất, chính là tác giả. Hãy nghe Vũ Thành An bày tỏ niềm vui của mình và kể lại kỷ niệm của những bài Không Tên trong cuộc trò chuyện cùng Cát Linh:

Trong thời gian vừa qua, tôi rất hân hạnh được biết rằng những bài hát của mình được các bạn trẻ bên đấy yêu mến, thì mình vui chứ. Mình vui vì những gì mình làm mấy chục năm mà bây giờ các bạn trẻ sau này còn yêu thích nó. Là một người sáng tác thì tôi rất vui và hân hạnh có thêm số bạn mới. Và biết đâu rằng những bài hát đó đã sống được 50 năm rồi thì tôi hy vọng rằng nó sẽ sống thêm ít lâu nữa trong lòng người mến mộ mình.”

Có ai đó đã ví von rằng, cuộc đời là những chuyến xe, đưa ta đi qua những miền đồng bằng êm ả, hay đồi núi, đèo cao gập ghềnh. Còn Vũ Thành An, thì ông viết lên cuộc đời mình bằng những bản nhạc Không Tên. Những bài hát này được ra đời vốn dĩ không theo trình tự thời gian như tên gọi:

Khi tôi ra tập Những bài Không tên vào năm 1969, 1970 gì đó, vì đó là nhu cầu cần phải ra 1 lúc 10 bài nên tôi sắp xếp lại những bài hát cũ tôi đã có, những bài nổi, bài chưa nổi tôi sắp xếp lại thành tập nhạc Mười bài Không tên.

Tuy là ‘không tên’ nhưng hầu như mỗi một bài hát đều “ghi tên” với 1 cuộc tình. Những cuộc tình mà giờ đây, sau bao nhiêu năm nhìn lại, ông nhìn nhận là nhờ những cuộc tình không trọn vẹn, nhờ cuộc sống gia đình không yên vui cho nên ông mới sáng tác được những Tình Ca cho đời thưởng thức.

Vũ Thành An tham gia các hoạt động văn nghệ và sáng tác từ năm 1960, khi còn là chàng học sinh lớp Đệ nhị trường Nguyễn Trãi. Bài Không tên số 2 và số 8 đã ra đời trong khoảng thời gian này.

Lòng người như lá úa, trong cơn mưa chiều
Nhiều cơn gió cuốn, xoay xoay trong hồn
Và cơn đau này vẫn còn đấy

Chiều về không buông nắng, cho mây âm thầm
Một mình trong chiều vắng, nhớ đôi môi mềm
Ngày nào ân cần trao thân…” (Bài không tên số 2)

Ông cho rằng mình là người không có duyên với thi cử, có lẽ giống như Tú Xương ngày xưa. Ngược lại, gia tài âm nhạc của ông thì cho thấy khả năng sáng tác trong con người ông là thiên phú.

Với tâm hồn lãng mạn và sự nhạy cảm của người nghệ sĩ, những cuộc tình đến trong đời ông, cho dù là những rung động thoáng qua hoặc đó là tình yêu ngắn ngủi không thành nhưng đều thường để lại trong ông sự khắc khoải, theo thời gian dài mới nguôi ngoai.

Tình vui theo gió mây trôi
Ý sầu mưa xuống đời
Lệ rơi lấp mấy tuổi tôi
Mấy tuổi xa người
Ngày thần tiên em bước lên ngôi
Đã nghe son vàng tả tơi
Trầm mình trong hương đốt hơi bay
Mong tìm ra phút sum vầy…” (Tình khúc thứ nhất)

Một ca khúc để kỷ niệm cuộc gặp gỡ

Vào cuối năm đó, 1964, bài Tình khúc thứ nhất, nhạc của Vũ Thành An, lời của nhà thơ Nguyễn Đình Toàn được chính nhà thơ hát lần đầu tiên trên Đài Phát thanh Sài Gòn và được sự tán thưởng nồng nhiệt của thính giả bấy giờ.

Ca khúc được ông sáng tác theo lời yêu cầu của một người mà giờ đây ông xin được tạm gọi là người bạn thân. Người con gái này biết ông có khả năng sáng tác nên muốn ông viết một ca khúc để kỷ niệm cuộc gặp gỡ của hai người:

Một buổi khi tôi đi chơi từ Vũng Tàu về, buổi chiều ngồi trên xe đò về tôi nhìn thấy nắng chiều rất đẹp. Tự nhiên melody của Tình khúc thứ nhất nổi lên trong đầu. Tôi về đã viết melody đó xuống và lời đầu tiên là ‘Bài ca anh hứa cho em bấy lâu nay vẫn còn dang dở’. Hồi đó tôi làm việc tại đài phát thanh, có quen nhà thơ Nguyễn Đình Toàn, tôi có khoe melody đó với anh Toàn. Đương nhiên những lời ngu ngơ của tôi thì không hay. Anh có nói là để anh phổ thơ vào.”

Tình khúc thứ nhất là bài hát được ra đời trong lúc trái tim của chàng nhạc sĩ Vũ Thành An đang say nồng với cuộc tình vui và êm đềm như áng mây trôi. Thế rồi bỗng dưng “thần tiên gãy cánh đêm xuân. Bước lạc sa xuống trần. Thành tình nhân đứng giữa trời không. Khóc mộng thiên đường”.

Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói
Nói ra nhiều cũng vậy thôi
Ôi đớn đau đã nhiều rồi
Một lời thêm càng buồn thêm
Còn hứa gì?...” (bài Không tên cuối cùng)

“Bài Không tên cuối cùng” không có nghĩa là bài hát được sáng tác cuối cùng trong tập nhạc. Mà đó là nốt lặng cuối cùng trong khung nhạc ông dành cho cuộc tình của mình, cho một kỷ niệm khôn nguôi đến nhiều năm sau. Cho đến năm 1991, khi đến trại tỵ nạn Batawan ở Phi Luật Tân, niềm đau nguôi ngoai, ông viết lời nhạc thứ hai dành riêng cho người một thưở:

Năm 1965 mình đặt câu hỏi cho sự chọn lựa của người bạn của mình, ‘Con đường em đi đó, đúng hay sao em?’. Có thể là đúng mà cũng có thể là không đúng. Đến 25 năm sau khi mà tôi viết lại, viết thêm 1 lời nữa, tức là 1991 thì tôi viết lại là ‘Con đường em đi đó, đúng đấy em ơi.’ Quả thật là như vậy, bởi vì cô đã chọn lựa đúng. Trong suốt hai mươi mấy năm, trong khi tôi phải ở tù 10 năm thì cô sống tự do trong thế giới tự do. Nhìn về khía cạnh đó thì cô ấy đã đúng. Nếu cô ấy chọn lựa mình thì đương nhiên cô ấy sẽ ở trong sự đau khổ. Lúc đó cô ấy chọn con đường đó là rất đúng vì con đường đó đã đưa cô đi đến tương lai hạnh phúc và bình yên.”

Người ta đến với nhạc của Vũ Thành An không chỉ vì những ca từ da diết chuyên chở tình yêu nồng nàn nhưng không có kết thúc viên mãn, mà còn vì những câu hát mang hình ảnh triết lý trong cuộc sống như “Triệu người quen có mấy người thân. Khi lìa trần có mấy người đưa”

Hay đó là sự thấu hiểu cái mất và cái có được trong cuộc đời:

“…Có một lần mất mát mới thương người đơn độc
Có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình yêu
Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về
Có một đời khóc than mới hiểu đời đá vàng...” (Đời đá vàng)

Năm 31 tuổi, ông loay hoay trong lần mò và leo mãi vẫn không qua được vách sầu. Cho đến 19 năm sau, khi đặt chân đến xứ người, thì ông mới nhận ra rằng để thấu hiểu được Đời đá vàng phải cần đến cả một đời khóc than. Ca khúc Đời đá vàng, còn được ông gọi là Bài Không tên số 40.

Vẫn còn nhiều lắm những câu chuyện chưa được kể phía sau mười bài Không tên ấy. Nhưng mỗi một người khi nghe tình khúc của ông, sẽ có riêng một câu chuyện cho mình, một câu chuyện không tên trong muôn vàn câu chuyện trong đời.

nguồn RFA

16 nhận xét:

  1. Bài đăng thật giá trị, hay quá!
    DVD hiểu thêm về nhạc sỹ Vũ Thành An, hiểu thêm được các ca khúc của ông; nghe các ca khúc của ông, nhất là các ca khúc không tên, càng thêm thấm...
    DVD cảm ơn anh!
    DVD mời anh dùng cà phê và nghe nhạc ạ! :)

    https://2.bp.blogspot.com/-rlSdvq352Z8/W7Qe5egZr2I/AAAAAAAAKHg/mRtUhAwGOn8xezSdOEQN9DXfKS7fMjGpwCLcBGAs/s1600/cafe_codon.gif

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. cảm ơn bạn.
      bài trên RFA đã lâu, đoán cũng ko phải nhều người đã xem, nên lấy về se lại mọi người đọc cho vui thôi.

      Xóa
  2. Tình thư thứ hai
    Chiều thơm du hồn người bềnh bồng

    Em yêu dấu,

    Cuối năm 1962, anh gặp Em ở trường Hưng Đạo. Hồi đó anh thường tự hào nói với các bạn của mình: ”An tán gái không phải bằng lời mà bằng mắt thôi !”. Và anh đã nhìn Em đắm đuối đến nỗi cuối cùng Em không thể cưỡng lại được, chúng ta bắt đầu quen nhau. Em học lớp Đệ Nhị, anh học lớp Đệ Nhất. Mối tình học trò của chúng ta thật êm đềm, trong trắng.
    Anh đón Em đi học, anh đưa Em từ trường về nhà. Con đường Lê Lợi từ nhà Em đến trường, rồi con đường Cao Thắng tấp nập xe cộ trên đường về đã quá quen thuộc với hai đứa. Anh thường đến nhà thăm Em vào buổi tối, những lần đó anh thường thấy một chiếc xe Jeep và đoàn xe Moto của nhóm cận vệ đưa một vị tướng không quân đến thăm chị M. là chị họ đang ngụ chung nhà với em. Về sau này nghe người ta đồn là anh có quan hệ tình cảm với chị M., anh phải luôn đính chính anh là đàn em của chị M. thôi (và chính chị M. là người đã dạy cho anh những bước nhảy đầu tiên.)
    Năm đó, anh tham gia Ban Văn nghệ của trường và đã có cảm hứng viết ra nhiều melody nhạc chủ đề. Tuy vậy, tâm hồn anh khi ấy còn quá non nớt chưa viết được thành lời, nhưng dòng âm thanh đã bắt đầu nảy nở và anh lưu giữ lại. Sau này anh đã viết lời cho một melody của những ngày bên nhau ấy thành Bài không tên số 8 để kỷ niệm mối tình thơ dại của chúng ta và cũng để dành tặng Em.

    Chiều thơm du hồn người bềnh bồng
    Chiều không im gọi người đợi mong
    Chiều trông cho mềm cây ươm nắng
    Nắng đợi chiều nắng say, nắng nhuộm chiều hây hây.

    Ngày đi qua vài lần buồn phiền
    Người quen với cuộc tình đảo điên.
    Người quên một vòng tay ôm nhớ,
    Có buồn nhưng vẫn chưa bao giờ bằng hôm nay.

    Vắng nhau một đêm càng xa thêm nghìn trùng
    Tiếc nhau một đêm rồi mai thêm ngại ngùng
    Mai sau rồi tiếc những ngày còn ấu thơ
    Lần tìm trong nụ hôn lời nguyện xưa mặn đắng.

    Về đâu tâm hồn này bềnh bồng
    Về đâu thân này mòn mỏi không
    Về sau và nhiều năm sau nữa
    Có buồn nhưng vẫn chưa bao giờ bằng hôm nay …

    Tình cảm của Em dành cho anh thật thơ ngây, trong sáng. Anh còn nhớ hôm Trụ sở Tổng hội Sinh viên bị cháy, Em đã vội vã chạy tới để tìm hiểu xem anh có được bình an không. Thấy anh không bị gì, nét mặt Em đã tươi vui khôn tả. Anh nhớ mãi suốt đời nét mặt mừng vui vì anh ấy.
    Rồi cuộc đới xô đẩy hai chúng ta đi mỗi người một hướng…
    Sau này anh được biết cuộc sống gia đình của Em cũng bình yên.
    Anh mừng và xin chúc Em và gia đình được nhiều phước lành.

    Trả lờiXóa
  3. Tình thư thứ ba
    Tình vui trong phút giây thôi
    Ý sầu nuôi sốt đời …

    Em yêu dấu,

    Năm 1963, vừa đậu Tú tài toàn phần, anh tham gia tích cực hoạt động của Tổng hội Sinh viên Saigon, Anh phụ trách Chương trình Sinh viên hàng tuần trên sóng Đài phát thanh Saigon. Anh bị Em cuốn hút ngay từ buổi đầu tiên Em đến làm xướng ngôn viên cho chương trình này. Dáng vẻ xinh xắn và giỏi giang của Em đã làm lu mờ hình ảnh tất cả các cô gái khác đang có trong anh hồi đó.
    Sau khi trái tim anh đã bị Em chiếm hữu hoàn toàn, anh mới biết được Em là sinh viên Đại học Luật khoa Saigon, đang chuẩn bị lên … năm thứ ba ! Chắc có lẽ bạn anh nói đúng: “Cậu có khuôn mặt non choẹt ! Thế nhưng cậu lại được nhiều … đàn chị quý mến !”. Bản thân anh cũng bị Em thu hút bởi vẻ đẹp và sự chín chắn. Gia đình Em rất khá giả, chính Em ngoài việc học còn phụ giúp gia đình điều hành một xưởng dệt. Khi biết điều này, anh đã có linh cảm không hay về tương lai chuyện chúng mình nên có phần lơ là trong việc tiến tới với Em. Gia đình Em ngoài một người anh đang đi du học ở nước ngoài, còn có một người chị và hai cô em gái nữa. Đương nhiên là luôn có nhiều anh chàng theo đuổi bốn chị em tiểu thư nhà giàu, cho nên phòng khách nhà Em thường xuyên ấm áp tiếng cười của bạn bè. Anh cũng là khách của các buổi ấy.
    Một buổi tối kia, khi tiễn anh ra cửa, Em đã nói với anh: “Lúc nào gia đình cũng hân hoan chào đón anh !”. Em dùng từ tiếng Pháp Bienvenue (Chào đón – Welcome), âm thanh êm dịu của từ đó vẫn còn vang vọng trong anh mãi đến ngày hôm nay. Thế rồi sau đó một hôm, Em đã trao tay cho anh nắm tại sân trường Luật trên đường Duy Tân. Biến cố này đã làm tan biến tất cả mọi sự dè dặt trong anh. Hơi ấm bàn tay Em như đã nâng anh bay lên Trời. Và anh đã bắt đầu một cuộc phiêu lưu tình yêu mới.
    Chúng ta luôn bên nhau trong những buổi sinh hoạt sinh viên rộn ràng lúc ấy. Chúng ta cùng nhau tham dự những đêm trình diễn âm nhạc tại sân trường Đại học Văn khoa; đến xem các buổi triển lãm tranh của các họa sỹ trẻ Nguyên Khai, Ké Ký, Trịnh Cung … Những lần như vậy, anh rất vui khi được có Em bên cạnh.
    Rồi một lần, trên chiếc áo dài đằm thắm, Em đeo chiếc pin cài áo hình chiếc lá bằng bạc anh tặng nhân dịp sinh nhật Em. Em vui vẻ đeo món quà tặng đơn sơ đó ! Chắc có lẽ Em đã đón nhận mối chân tình của anh.
    Khi ta mới quen nhau, Em đã nhiều lần nói anh hãy viết một ca khúc để kỷ niệm mối tình của chúng mình. Thế nhưng anh cứ lần lữa hoài không viết. Một hôm Em đã phải nhỏ những giọt nước mặt và nói: ”Anh không yêu em sao mà không chịu viết ?”. Và một buổi chiều mùa xuân 1965, trên chuyến xe từ Vũng Tàu về Saigon, một dòng âm thanh vang lên trong đầu và anh đã viết xuống: Bài ca anh hứa cho em bấy lâu nay vẫn còn dang dở …
    ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. (cont ...)
      Anh đưa bài hát cho anh Nguyễn Đình Toàn xem, lúc ấy hai anh cùng làm việc chung với nhau tại Đài phát thanh Saigon. Anh Toàn nói để anh ấ viết lời cho bài hát anh muốn dành tặng Em. Thế là Tình khúc thứ nhất, lời Nguyễn Đình Toàn – nhạc Vũ Thành An ra đời.
      Tình vui theo gió mây trôi
      Ý sầu mưa xuống đời
      Lệ rơi lấp mấy tuổi tôi
      Mấy tuổi xa người
      Ngày thần tiên em bước lên ngôi
      Đã nghe son vàng tả tơi
      Trầm mình trong hương đốt hơi bay
      Mong tìm ra phút sum vầy

      Có biết đâu niềm vui
      đã nằm trong thiên tai
      Những cánh dơi lẻ loi
      mù trong bóng đêm dài
      Lời nào em không nói em ơi
      Tình nào không gian dối
      Xin yêu nhau như thời gian làm giông bão mê say

      Lá thốt lên lời cây
      Gió lú đưa đường mây
      Có yêu xin những ngày thơ ngây
      Lúc mắt chưa nhạt phai
      Lúc tóc chưa đổi thay
      Lúc môi chưa biết dối cho lời

      Không biết bây giờ Em có còn giữ chiếc pin cài áo hình chiếc lá không ? Nhưng Em có biết không, hình ảnh của nó trên ngực áo Em vẫn tồn tại trong tâm khảm anh suốt từ đó đến nay !
      Sau khi anh và anh Toàn hoàn tất bài Tình khúc thứ nhất thì tình cờ anh đọc được bài thơ Em đến thăm anh đêm Ba mươi trong tập thơ của anh Toàn. Khi đọc tới câu Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em, anh lập tức nhớ ngay đến Em. Hình tượng chiếc lá của chiếc pin cài áo đó chính là bằng chứng tình yêu của anh đối với Em. Và anh quyết định phổ nhạc bài thơ của anh Toàn.

      Em đến thăm anh đêm ba mươi
      Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi
      Anh nói với người phu quét đường
      Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em.

      Tay em lạnh để cho tình mình ấm
      Môi em mềm cho giấc ngủ anh thơm
      Sao giao thừa xanh trong đôi mắt ngoan
      Trời sắp Tết hay lòng mình đang Tết …

      Khi phổ nhạc đên đây, cảm xúc của anh càng mãnh liệt hơn và anh cứ để dòng nhạc tuôn trào một cách tự nhiên. Cứ thế từng câu nhạc, từng câu nhạc vang lên ! Anh chỉ kịp ghi lại và để anh Toàn dệt thêm lời cho đoạn nhạc. Nhờ vậy bài hát Em đến thăm anh đêm ba mươi được trọn vẹn.
      Tháng ngày đã trôi qua tình cũng phôi pha người khuất xa
      Chỉ còn chút hương xưa rồi cũng phong ba rụng cùng mùa.
      Dòng sông đêm hồn đen sâu thao thức
      Ngàn vì sao mọc hay lệ khóc nhau
      Đá buồn chết theo sau ngày vực sâu
      Rớt hoài xuống hư không cuộc tình đau.

      Mối tình chúng ta chỉ đẹp trong những tháng đầu nhưng rồi …
      Tình vui trong phút giây thôi
      Ý sầu suốt đời …

      Lời này được anh Toàn viết khi tình chúng mình đang thắm, đã như lời dự báo cho những điều chẳng lành sẽ đến.
      Quả thật, cuộc tình chúng ta sau đó lại gặp những trở ngại cố hữu. Ngân cách về tuổi tác, ngăn cách về học vấn, ngăn cách về địa vị xã hội … Anh không thể hiểu làm sao Em có thể yêu được anh , một chàng trai thua Em mộ, hai tuổi, học thua Em mấy lớp và nhất là tương lai còn quá xa …
      Thì xin giữ lấy niềm tin
      Dẫu mộng không đền
      Dù Trời đem cay đắng gieo thêm
      Cũng xin đón chờ bình yên
      Vì còn đây câu nói yêu em
      Âm thầm soi lối vui tìm đến …
      Việc gì phải đến đã đến ! Gia đình ngăn cấm không cho Em liên lạc với anh nữa ! Ban đầu Em kiên quyết chống lại. Những giọt nước mắt của Em rơi trên những lá thư tình dài đã cho anh biết tình yêu của Em là có thật. Nhưng rồi cuối cùng Em cũng phải buông xuôi, đầu hàng nghịch cảnh.
      Anh đã thảng thốt cất tiếng kêu than khi Em đột ngột chấm dứt liên lạc. Nhiều lần Em đã hẹn rồi không đến. Biết bao lần Em đã hứa, hứa cho nhiều rồi lại quên. Anh dường như đoán biết được những gì đang xảy ra. Trong thời gian chúng ta yêu nhau, nhiều buổi tối anh gọi điện thoại tới nhà Em hàng giờ để nói chuyện, cho nên sau thời gian Em lánh mặt, một buổi tối kia anh đã gọi và lần này Em lại nói mộ câu tiếng Pháp: Une fois pour toutes (Một lần cho tất cả - Once all for all). Có nghĩa cuộc nói chuyện đó sẽ là lần cuối giữa hai đứa. Anh đã nghẹn lời và không thể nói được một lời gì nữa.
      ...

      Xóa
    2. (cont ...)
      Em đã ra đi để lại trong anh một nỗi đau đớn không nguôi. Anh biết tin ai bây giờ ?
      Em đã như thần tiên đến với anh:
      Thần tiên gãy cánh đêm xuân bước sa lạc xuống trần
      Thành tình nhân đứng giữa trời không khóc mộng thiên đường
      Ngày về quê xa lắc lê thê
      Trót nghe theo lời u mê
      Làm tình yêu nuôi cánh bay đi
      Nhưng còn dăm phút vui trần thế.
      Và rồi Em đã bỏ anh ra đi:
      Xa nhau rồi, thiên đường thôi lỡ
      Cho thần tiên chắp cánh xót đau người tình si.
      Bài không tên cuối cùng đã được viết trên quãng đường rất ngắn chưa được một cây số từ trường Luật về nhà anh ở Trần Quý Cáp đoạn gần ngã tư Lê Văn Duyệt và anh đã không sửa một lời nào.
      Nhớ em nhiều nhưng chẳng nói
      Nói ra nhiều cũng vậy thôi
      Ôi đớn đau đã nhiều rồi
      Một lời thêm càng buồn thêm còn hứa gì ?

      Biết bao lần em đã hứa
      Hứa cho nhiều rồi lại quên
      Anh biết tin ai bây giờ ?
      Ngày còn đây người còn đây cuộc sống nào chờ

      Này em hỡi con đường em đi đó
      Con đường em theo đó sẽ đưa em sang đâu ?
      Mưa bên chồng có làm em khóc
      Có làm em nhớ những khi tình còn nồng.

      Này em hỡi con đường em đi đó
      Con đường em theo đó đúng hay sao em ?
      Xa nhau rồi thiên đường thôi lỡ
      Cho thần tiên chấp cánh xót đau người tình si.

      Suốt con đường ai dìu lối
      Hãy yêu nhiều người em tôi
      Xin gửi em một lời chào
      Một lời thương một lời yêu lần cuối cùng …
      Em yêu dấu,
      Em bỏ đi làm anh hụt hẫng, nhất là không còn biết tin vào ai nữa. Anh đã tin những lời Em hứa, thế rồi Em bỏ đi, anh trở thành kẻ mất Đức Tin không còn biết bấu víu vào đâu. Đức Tin là quan trọng nhất cho một đời người. Chính Đức Tin sẽ cho ta Hy Vọng , có thể giúp ta chịu đựng được những điều phi thường và vượt lên khỏi sự bình thường. Mất Đức Tin ta sẽ rơi xuống hố thẳm của tuyệt vọng.
      Em đã từng muốn anh ghi lại kỷ niệm cho cuộc tình chúng mình. Và anh đã viết nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Bài không tên cuối cùng anh đã viết ra trong sự thảng thốt khi Em đột ngột bỏ anh đi, sau đó lại được phổ biến rộng như thế ! Chắc chắn những lời ca đó đã gây ảnh hưởng đến Em. Anh hoàn toàn không muốn như vậy.
      25 năm sau, năm 1991, anh đã mừng là có dịp để viết lại những điều anh không nên viết. Anh mong một lần hỏi chuyện Em:
      Nhớ rất nhiều câu chuyện đó
      Ngỡ như là vừa hôm qua
      Ôi ước ao có một ngày
      Được gặp em hỏi chuyện em lần cuối cùng

      Vẫn con đường, con đường cũ
      Vẫn ngôi trường, ngôi trường xưa
      Mưa vẫn bay như hôm nào
      Người ở đâu, mình ở đây bạc mái đầu

      Này em hỡi con đường em đi đó,
      Con đường em theo đó chắc qua bao lênh đênh ?
      Bao gập ghềnh có làm heo hắt
      Có dập tắt mất nét tươi nhuận nụ cười ?
      Này em hỡi con đường em đi đó,
      Con đường em theo đó đúng đấy em ơi,
      Nếu chúng mình có thành đôi lứa
      Chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau

      Nếu không còn được gặp nữa
      Giữ cho trọn ân tình xưa
      Xin gửi em lời cầu nguyện
      Được bình yên được bình yên về cuối đời …
      Đúng như vậy. Nếu mộng có thành và đời Em gắn với mệnh số của anh thì Em sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ trong nhiều năm. Và biết đâu Nếu chúng mình có thành đôi mứa, chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau ?
      ...

      Xóa
    3. (cont ...)
      Bây giờ sau 50 năm hồi tưởng lại, anh vẫn thấy tình yêu anh dành cho Em là có thật. Tình yêu đó đã theo anh trên mọi nẻo đường. Tình yêu đó đã cho anh bay vút lên trời cao và rớt chúi xuống vực sâu. Một lần tình cờ anh được gặp lại Em trong chuyến đi sang Paris cùng với Du Tử Lê và Từ Công Phụng năm 1998, tim anh như vỡ trong lồng ngực. Đó có phải là bằng chứng của mối chân tình ?
      Ngày ấy khi sang tới Paris, anh đã nhờ ban tổ chức liên lạc với anh T.N. là nhà văn quen thuộc. Qua anh T.N., anh đã đến nhà hàng của Em và may mắn là anh cũng được nhìn thấy B. – em gái của Em. Cô B. đã du học ở Paris từ những ngày chúng ta quen nhau. Anh còn nhớ, anh cũng có mặt hôm gia đình Em đưa cô B. ra phi trường Tân Sơn Nhất đi du học. Khi anh T.N. giới thiệu tên anh, cô B. đã nhìn Em đầy ý nghĩa và không nói gì. Có lẽ tất cả mọi người đều biết chuyện chúng mình, trừ anh T.N. và cô B. Em đã mời anh bữa cơm do chính nhà hàng của Em nấu. Anh ăn không nhiều và nỗi xúc động khi được gặp lại Em đã khiến anh chả biết mùi vị là gì ! Anh có xin phép Em chụp mấy tấm hình. Em đồng ý cho anh tha hồ chụp quán ăn nhưng không được chụp bà chủ. Không có bà chủ thì việc chụp hình đâu còn có ý nghĩa gì ? Khi ra về, chính anh T.N. đã đưa anh ra trạm Meto. Anh T.N đã chỉ cho anh Café De Flore, nơi gặp gỡ của các văn nghệ sỹ Pháp từ gần trăm năm trước. Đến mùa đông 2015, anh có dịp ghé lại Paris và may mắn thuê được một apartement ở Saint-Germain Des Pres, chỉ đi bộ vài phút là tới quán café nổi tiếng này. Anh biết nhà hàng của Em cũng ở gần đâu đây, nhưng mộ tuần lễ không có sự tình cờ nào cho anh được gặp Em, mối tình của 50 năm trước ! Cuộc gặp gỡ 1998 không những là một dấu ấn sâu đậm trong tâm hồn anh mà ở ngay tong những người bạn có mặt trong buổi diễn ngày hôm đó. Anh B., một nhà thơ nổi tiếng ở Paris, kể lại là anh ấy đã nhìn thấy những giọt nước mắt của một người đã rơi khi anh đứng hát trên sân khấu …
      Từ khi em đi, anh sống trong hụt hẫng, tâm hồn trống rỗng. Anh cố đi tìm quên thực tại ! Khi Em ra đi cũng là lúc bài tình ca kỷ niệm của cuộc tình chúng ta đã trở nên nổi tiếng bất ngờ. Anh nhận được rất nhiều thư từ các thính giả hâm mộ, trong đó có một lá khá đặc biệt suốt một trang giấy chỉ viết tên Vũ Thành An:
      vuthanhanvuthanhanvuthanhanvuthanhanvuthanhanvuthanhanvuthanhanvuthanhanvuthanhan…
      Tuy thế, nhưng tim anh vẫn chưa thể nào rung động lại được. Tâm hồn anh lạnh giá, ảm đạm vô cùng đến nỗi anh mang cả nỗi tuyệt vọng vào trong bài hát Nếu tôi còn yêu được:
      Nếu tôi còn yêu được một lần thôi cũng vui đời
      Nếu tôi còn được yêu xin thêm ngày tháng mộng
      Nếu tôi còn yêu được một lần thôi không giữ gìn
      nói em nghe lời thở than

      Dìu nhau, dắt nhau lên rừng
      Cùng nhau sống như cỏ cây
      Quên mọi người, quên hết cuộc đời, quên luôn mình là người

      Chờ em từ ba mươi năm
      Chờ em chờ như trăm năm
      Từ kiếp nào ngủ vùi
      Chờ em nhỏ xuống giọt lệ vui …
      Anh cầu chúc cho Em luôn được hạnh phúc.

      Xóa
    4. Em giỏi quá, sao làm nút Trả lời hoạt động hay vậy?

      P/S. Để rảnh hơn, anh sẽ cop lại từng bức thư kèm theo bài hát tương ứng, đưa lên thành bài nhé. Để gt với mọi người đọc cho vui, và cũng để sau dễ tìm lại.

      Xóa
    5. Em vô bằng điện thoại thì vẫn rep được ở phần trả lời hay sao á !

      Xóa
    6. Ô ! Hôm nay vào trả lời được rồi nè anh ! :D Chắc lúc trước hệ thống blog bị lỗi gì đó !

      Anh làm thành bài xong nhớ xóa còm của em đi, để dài quá xấu lắm ! :D

      Xóa
    7. Còm này em bấm "trả lời" ok, còm dưới lại không được, anh xem thử xem đúng không ?

      Xóa
    8. Đúng rồi. Ko biết blogspot thay đổi gi mà vào bằng giao diện mobile thì nút Trả lời ok, còn bằng giao diện web bình thường thì nút ấy bị điếc.
      Vì vậy, gặp khi nút trả lời ko hoạt động, xin chịu khó lên tanh địa chỉ, gõ thêm vào ngay sau chữ html mấy kí tự: ?m=1, sau đó nhấn Enter
      Ví dụ:
      http://8khung. .. abc.html. => http://8khung. .. abc.html?m=1
      Chú ý: nếu sau html có gì thì xóa đi, rồi thêm ?m=1
      Ví dụ: http://8khung....abc.html?showComment=15..
      => http://8khung. .. abc.html?m=1

      Chỉ cần một lần, các lần sau nút Trả lời (trong còm ấy) sẽ ok.

      Xóa
  4. Tình thư thứ tư
    Đến khi lên Trời
    Chỉ còn khối tình mang theo …

    Em yêu dấu,
    Đầu năm 1967, một ngày thật trống rỗng và ảm đạm, định mệnh đã cho anh gặp được Em. Như một tia nắng ấm cuối Đông, Em đã sưởi ấm tâm hồn anh ngay buổi đầu gặp mặt.
    Anh nhớ rõ chiều ngày hôm ấy, anh và một vài người bạn đang chơi bài tại nhà anh Nguyễn Đình Toàn thì Em theo cô Th. Của Em đến chơi với chị Toàn. Em là nữ sinh trường Trưng Vương vừa đỗ Tú tài, thật tươi trẻ trong tà áo dài màu xanh, đã làm tim anh rung động. Anh quyết định ngay là phải làm quen cho bằng được cô bé này. May mắn cho anh là chẳng bao lâu sau đó anh đã quen được Em. Ngày em lái chiếc xe Opel màu xanh đón anh đi chơi, anh đã hơi khựng lại. Lại như có linh tính một chuyện không hay sẽ xảy ra với mình. Anh đâu ngờ Em là con nhà giàu như vậy ! Nếu biết trước anh đã không dám quen. Hai mối tình trước đổ vỡ cũng có nguyên do vì giàu nghèo cách biệt.
    Cũng vì vậy, trong những tháng ngày sau đó, dù yêu nhau nhưng chúng ta chưa bao giờ nói chuyện tương lai.
    Em đã cho anh một thời gian tuyệt vời trước ngày anh nhập ngũ. Sau này anh mới biết, trong thời gian ba tháng huấn nhục (giai đoạn mới vào quân trường, bị hành xác rất cực nhục), dẫu biết anh không được ra trại nhưng em đã nhiều lần lái chiếc Opel – chứng nhân mối tình thơ mộng của chúng ta – đi vòng qua các bãi tập của Quân trường Thủ Đức với hy vọng sẽ được nhìn thấy anh. Ngoài những ngày phép thường lệ cuối tuần, anh còn tìm dịp lén xuất trại để về với em. Chúng ta chỉ biết yêu nhau say đắm nhưng vẫn giữ trong vòng lễ giáo. Tất cả những mối tình của anh, trước và sau em, đều như vậy. Chắc không ai ngờ một Vũ Thành An với lời nhạc lãng mạn như thế mà các cuộc tình chỉ ở mức độ của tình học sinh mới lớn ! Cao nhất cũng chỉ là những nụ hôn !
    Tháng 5 năm 1968, hôm anh tốt nghiệp trường sỹ quan Trừ bị Thủ Đức, đáng lẽ có mấy ngày phép anh sẽ dành riêng cho Em. Thế nhưng anh phải ra Vũng Tàu trình diện lớp đào tạo chuyên biệt ngay, cho nên chúng ta chỉ có một buổi tối đi chơi với nhau. Anh còn nhớ rõ hôm ấy Em đã ôm anh rất đắm đuối và bảo anh đừng đi trình diện ngày mai, hãy ở lại với Em. Anh không dám trái lệnh cấp trên và đã không thể ở lại với Em. Thật không ngờ đó là lần cuối cùng chúng ta bên nhau. Chiếc ôm bá cổ ghì chặt anh vào mình của Em sẽ là một kỷ niệm mãi mãi. Em ra đi trong chỉ sáu tháng sau đó. Sự ra đi rất bí ẩn của Em làm anh không thể nào hiểu nổi ! Anh vẫn tự hỏi: Nguyên nhân phải chăng từ anh, đã không đáp ứng được tình Em ? Thế nhưng trong lòng anh lúc nào cũng yêu thương và tôn trọng Em. Chúng ta luôn yêu thương nhau mặn nồng, chưa bao giờ có xung đột, chưa một lần cãi nhau. Anh nhận được lá thư chia tay của Em khi ngồi trong bãi tập ngoài Vũng Tàu. Lá thư đã làm tâm hồn anh chao đảo, dường như cả bầu trời đã đổ ụp lên đầu anh.
    Vào mộ ngày thang 12 năm 1968, anh ngồi uống café tại bàn ở góc trong cùng của nhà hàng Brodard, nơi anh vẫn thường ngồi. Trời vừa tạnh cơn mưa. Anh bỗng nhớ Em vô cùng và quyết định phải đến thăm Em. Tới nhà gõ cửa, nhìn vào trong, anh thấy cảnh một bữa tiệc vừa tàn. Chính lúc đó Em ra mở cửa mời anh vào. Sau đó Em đưa một người đàn ông đi ra cùng và giới thiệu: “Đây là hôn phu của em và hôm nay là ngày Lễ Hỏi”. Nghe câu nói đó của Em, anh tê điếng cả người, không biết phải nói gì, chỉ lẳng lặng ra về.

    Trả lờiXóa
  5. (cont ...)
    Sự thật là anh đã mất Em ! Nhưng anh vẫn cứ tin rằng Em vẫn còn yêu anh. Có lẽ có một nguyên do gì thật bí ẩn như chính sự ra đi rất bí ẩn của Em, đã khiến Em phải quyết định như vậy. Anh đã mất Em khi tình yêu đang nồng thắm !
    Khi viết Bài không tên số 2, anh đã nhớ đến Em và đã hát:
    Đời một người con gái
    Ước mơ đã nhiều
    Trời cho không được mấy
    Đến khi lấy chồng
    Chỉ còn mối tình mang theo.

    Bây giờ đã sau gần 50 năm. Chúng ta đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống. Anh muốn tặng lại Em câu nói trên cùng dòng âm thanh ấy:
    Đời một người dưới thế
    Ước mơ đã nhiều
    Trời cho không được mấy
    Đến khi lên Trời
    Chỉ còn KHỐI TÌNH mang theo.

    Chúng ta giờ đây đã ở trên tuổi 70. Chắc chắn một ngày nào đó chúng ta sẽ rời khỏi thế gian này. Chúng ta sẽ không thể mang theo những vật chất chúng ta đã dày công tìm kiếm, xây đắp. Sẽ chỉ là tay không ra đi. Mọi sự là phù du nhưng chắc chắn Tình Yêu của anh và Em từng có là thật. Anh cám ơn Em, mối tình si của anh. Việc chúng ta yêu nhau là có thật. Mối tình đó chúng ta sẽ mang theo cùng với những tình yêu khác, cho cha mẹ, con cái, cho anh chị em, bạn bè và đồng loại … Tất cả sẽ gộp lại trong một KHỐI TÌNH. Anh chúc Em có được một Khối Tình Lớn Tinh Tuyền. Sẽ chỉ giữ lại cho mình Tình Yêu. Tình yêu sẽ đưa ta nhanh lên Trời. Những bỡn gợn của căm ghét, hận thù … sẽ chỉ ghì chúng ta lại xuống dưới mà thôi. Hãy vất bỏ hết chúng, ta sẽ bay nhanh lên cao. Như một chiếc khinh khí cầu, chúng ta sẽ bay nhanh hơn nếu khối tình chúng ta càng lớn.
    Cầu mong Em luôn được bình yên.

    Trả lờiXóa
  6. Tình thư thứ năm
    Lệ xóa cho em được không
    Những kỷ niệm đắng ?

    Em yêu dấu,
    Anh mừng vì Em đã nổi tiếng thật nhanh chóng. Từ một nhân viên Phòng Sản xuất của Đài Phát thanh Saigon, Em đã được tuyển chọn là một trong những Xớng ngôn viên đầu tiên của Đài Truyền hình Saigon năm 1968.
    Thật sự anh đã biết Em từ trước, khi Em thường giúp anh thu âm các chưng trình phát thanh, trong đó có chương trình Nhạc chủ đề. Khởi đầu anh rất quý trọng Em như một đồng nghiệp giỏi giang. Sau đó từ từ thân hơn, trở thành bạn bè. Chúng ta đã có những buổi hẹn để chuyện trò. Mỗi lần gặp anh là Em khóc như mưa. Khóc để trút hết những đau buồn Em đang mang. Anh có cảm tưởng như anh là người duy nhất được biết những điều thầm kín đó của Em ! Chính vì vậy anh đã viết trong Bài không tên số 4:

    Khóc cho vơi đi những nhục hình
    Nói cho quên đi những tội tình
    Đời con gái cũng cần dĩ vãng
    Người em tôi chỉ còn tương lai …

    Anh đã được hân hạnh cùng Em đi dạo phố, đi chợ … Đi đâu người ta cũng nhận ra Em, vì mỗi buổi tối họ đều thấy Em xuất hiện trên mành ảnh truyền hình. Họ chỉ nhìn thấy vẻ bên ngoài xinh tươi của Em, nhưng đâu hiểu được cuộc sống Em buồn như thế nào ! Em đã khóc thật nhiều. Em đau khổ vì gia đình đổ vỡ. Em đã bị bỏ rơi để một mình nuôi mấy đứa con thơ.

    Mai về sau nước mắt có cạn
    Khi xa đời thương cho đàn con
    Triệu người quen có mấy người thân
    Khi lìa trần có mấy người đưa ?

    Tuy lúc ấy chúng ta chỉ coi nhau như bạn, nhưng lắm lúc anh không khỏi bị mê hoặc vì nét quyến rũ của Em, nhất là đôi môi nũng nịu lúc nào cũng như muốn khóc. Một lần anh đánh bạo muốn hôn lên đôi môi đó, nhưng Em đã nhẹ nhàng lảng tránh. Em càng lánh xa anh lại càng bị Em cuốn hút, và có lần anh đã đánh bạo hỏi cưới Em làm vợ. Em không từ chối và cũng không nhận lời, chỉ im lặng. Và chúng ta … không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa !

    Lệ xóa cho em được không những kỷ niệm đắng
    Lời nói yêu thương ngày xưa có trở về tìm
    Đếm cho em giây phút mặn nồng
    Giữ cho em mái tóc bồng
    Lời anh nói vẫn còn mãi đấy
    Chuyện mai sau xin gửi trên tay …

    Lời hỏi cưới Em anh vẫn chưa quên và chắc là Em cũng vẫn còn nhớ. Nhưng rồi định mệnh đã không cho chúng ta đến với nhau.
    Xin mọi điều may mắn đến với Em và gia đình.

    Trả lờiXóa
  7. Tình thư thứ sáu
    Để rồi đánh mất nhau
    Tay buông lơi tình mềm

    Em yêu dấu,
    Một buổi sáng Chủ nhật năm 1967, anh đang trong Quân trường Thủ Đức chợt được gọi ra Khu tiếp tân. Anh rất ngạc nhiên vì đâu nghĩ có người đi thăm mình. Thật ngại ngùng khi phải ra tiếp khách mà không biết ai ghé thăm ! Lúc ấy tóc anh bị húi cua thật cao, quần áo xốc xếch vì không tìm đâu được bộ quân phục vừa với khổ người quá cao của anh.
    Gặp Em nhưng anh không thể nào ngờ Em đã nhớ và đến thăm anh. Chúng ta đã có thời gian bên nhau thân thiết nhưng chúng ta chia tay cũng lâu rồi. Anh còn nhớ Em đã cùng anh soạn lời cho Bài không tên số 3. Anh đã viết:

    Yêu nhau cho nhau nụ cười
    Thương nhau cho nhau cuộc đời
    Mà đời đâu biết đợi
    Để tình nhân kết đôi

    Và Em đã viết:

    Để rồi đánh mất nhau
    Tay buông lơi tình mềm
    Chân không theo tình bền
    Chẳng giữ được nhau

    Không biết bây giờ có nhạc sỹ nào tìm được bạn gái viết ca từ hay như vậy không ?
    Mọi sự đã xảy ra đúng như Em viết. Đánh mất nhau ! Lần này, Em cùng với người chị họ vào thăm anh để nói “Ngày mai em sẽ đi Tây Đức du học”.
    Vậy là Em đã thật sự ra đi !
    Trước khi đi Em còn nhớ tìm đến thăm anh như vậy, chứng tỏ Em đã yêu anh nhiều lắm. Sau này anh có hỏi thăm những người bạn đang học bên Đức về Em. Họ kể rằng khi nghe bất cứ ai đề cập tới anh, Em không nói gì, chỉ khóc và bỏ đi.
    Ngày ra đi, Em để lại cho anh một lá thư từ giã, trong đó có hai chữ “Bảo trọng”. Anh giữ mãi lá thư đó và còn luôn mang nó trong hành trang nữa. Lá thư của Em là nguồn an ủi cho anh trong những năm tháng lạnh giá. Những lúc trong rừng sâu nước độc ấy, nằm hồi tưởng lại đời mình, anh mới biết chính Em mới là người yêu anh thật, yêu anh nhất trong số những người đi qua đời anh. Anh tha thiết muốn gặp lại Em trong những lúc khổ đau đó !
    Ngay ngày thứ hai sau khi ra trại về nhà vào tháng Giêng năm 1985, anh đã tới nhà tìm Em. Chị M. của Em cho biết, Em đã mất vì một tai nạn xe hơi tại Tây Đức hai năm trước đó ! (1983). Anh đã ngẩn ngơ suốt mấy ngày liền !
    Xin cho linh hồn Em được nghỉ nơi bình yên.

    Trả lờiXóa

Chú ý: chỉ cần dán link vào, không cần gõ thẻ khi post
Hình (file có đuôi jpg, jpeg, png, bmp, gif ),
Nhạc (file có đuôi mp3 hoặc từ trang web nhaccuatui),
Video (từ Youtube)

Đổi cỡ, màu chữ:
[color="red"][size="20"] chữ cỡ 20 màu đỏ [/size][/color]
(màu dùng mã hexa hoặc tiếng Anh: red, blue, green, violet, gold ..)
Giới thiệu link: <a href="link"> tên link </a>
Chữ đậm <b> chữ đậm</b>
Chữ nghiêng: <i> chữ nghiêng </i>

Chèn Yahoo smiley (click Chèn emoticons để xem phím tắt)
Đã thêm mấy smiley nhưng chưa rảnh thêm vào bảng chèn. Phím tắt:

:-/ bối rối ;) nháy mắt ;;) đá lông nheo
:"> thẹn :X yêu thế =(( tan nát cõi lòng

Chú ý Nếu nút Trả lời ko hoạt động, xin chịu khó lên thanh địa chỉ, gõ thêm vào cuối (ngay sau html) ?m=1 rồi nhấn Enter, nút Trả lời sẽ ok. (29/11/18)