19 giờ 30, ngày 21 tháng 4 năm 1975. Trên sóng truyền hình trực tiếp, Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu cay đắng tuyên bố từ chức. Trong bài diễn văn từ biệt, ông không giấu nổi phẫn uất khi cáo buộc nước Mỹ — đồng minh lớn nhất, tưởng chừng vững chắc nhất — đã “thất hứa, thiếu công bằng, thiếu chính nghĩa, vô nhân đạo”, và “trốn tránh trách nhiệm của một đại cường quốc.”
Nửa thế kỷ sau, Volodymyr Zelensky trong một bối cảnh khác, nhưng vang lên cùng âm hưởng của một nỗi đơn độc tương tự. Chiến tranh Ukraina đã kéo dài hơn hai năm. Phương Tây vẫn giúp, nhưng sự giúp đỡ đó ngày càng chậm trễ, rối rắm, vướng víu vào chính trị nội bộ, ngân sách quốc hội, và một thứ mỏi mệt chiến lược không dễ gọi tên. Zelensky chưa thốt ra những lời cay nghiệt như Thiệu. Ông vẫn giữ được kiềm chế, nhưng ánh mắt đã dần hiện rõ ý thức rằng mình đang đứng một mình bên mép vực.
Cả Thiệu và Zelensky đều là những tổng thống lèo lái đất nước trong giờ phút hiểm nguy, khi sinh mệnh quốc gia gắn chặt vào ý chí của một cường quốc bên ngoài. Họ đều trải qua cảm giác đồng minh dần lùi bước, khi lòng kiên nhẫn bị xói mòn bởi lợi ích nội địa và những tính toán địa-chính trị lạnh lùng.
Tuy nhiên, hoàn cảnh của họ không hoàn toàn trùng khít. Thiệu nói những lời cay đắng trong một ván cờ gần như đã khép lại: viện trợ Mỹ cạn kiệt, quân đội tan rã, và Sài Gòn đang đếm ngược. Zelensky, ngược lại, vẫn còn dư địa để kháng cự: quân đội Ukraina chưa bị đánh gãy, viện trợ vẫn tiếp diễn – dù chậm – và thế giới, đặc biệt là châu Âu, vẫn dành cho ông nhiều cảm thông và ủng hộ. Nếu Thiệu là biểu tượng cuối cùng của một thể chế bị phong trào thiên tả phản chiến toàn cầu rầm rộ lên án như di sản của chủ nghĩa thực dân mới, thì Zelensky lại là biểu tượng của một khát vọng dân chủ đang trỗi dậy, được xem như tuyến đầu của tự do trước làn sóng chuyên chế mới.
Khoảng cách 50 năm, hai thời khắc lịch sử: một thời đã khép lại trong ngậm ngùi, một thời vẫn đang đánh cược với hi vọng. Zelensky chưa đi đến đoạn kết của câu chuyện như Thiệu. Tuy vậy, sự đơn độc – dẫu được che lấp bằng những tuyên bố cứng rắn và các chuyến công du rầm rộ – vẫn đang ngày càng rõ nét.
Lịch sử có trí nhớ của riêng nó. Nó không bao giờ lặp lại nguyên vẹn, nhưng vẫn vang vọng như một bản nhạc cũ được phối lại. Và trong bản phối ấy, có một câu hỏi xưa mà chưa bao giờ cũ: Liệu một nước nhỏ, trong cuộc chiến sống còn, có thể đặt niềm tin vào một đại cường quốc – đến bao giờ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: chỉ cần dán link vào, không cần gõ thẻ khi post
Chèn EmoticonsHình (file có đuôi jpg, jpeg, png, bmp, gif ),
Nhạc (file có đuôi mp3 hoặc từ trang web nhaccuatui),
Video (từ Youtube)
Đổi cỡ, màu chữ:
[color="red"][size="20"] chữ cỡ 20 màu đỏ [/size][/color]
(màu dùng mã hexa hoặc tiếng Anh: red, blue, green, violet, gold ..)
Giới thiệu link: <a href="link"> tên link </a>
Chữ đậm <b> chữ đậm</b>
Chữ nghiêng: <i> chữ nghiêng </i>
Chèn Yahoo smiley (click Chèn emoticons để xem phím tắt)
Đã thêm mấy smiley nhưng chưa rảnh thêm vào bảng chèn. Phím tắt:
:-/ bối rối ;) nháy mắt ;;) đá lông nheo
:"> thẹn :X yêu thế =(( tan nát cõi lòng
Chú ý Nếu nút Trả lời ko hoạt động, xin chịu khó lên thanh địa chỉ, gõ thêm vào cuối (ngay sau html) ?m=1 rồi nhấn Enter, nút Trả lời sẽ ok. (29/11/18)