Phương xích lô sau khi vợ bỏ đã phải đi ăn mày, nhưng ăn mày "văn nghệ", chỉ ăn mày bạn bè quen biết, và xin cơm thì ít, xin rượu thì nhiều ...
Có một nhà thơ hoàn cảnh gần thế, vợ bỏ .. phải đi ăn mày, nhưng là xách bị đi ăn mày thật. Đấy là Dương Ánh Dương.
Ông tên thật Dương Thân Mật, sinh năm 1950, Quảng Bình.
Ông vốn là giáo viên cấp 3, trước 1975 đã có thơ đăng ở các tờ báo lớn như tạp chí Tác phẩm mới của Hội Nhà Văn, .. Sau 1975 ông bỏ dạy đưa vợ vào Saigon kiếm sống, được một năm vợ theo người bạn vượt biên .. Nhà văn Nguyễn Quang Lập kể:
"Buồn chán anh tìm về một làng chài ở Nhà Trang làm thuê kiếm ăn qua ngày, làm được đồng nào thả vào hũ rượu đồng đó. Ngày đi đánh cá thuê, vá lưới thuê, xẻ mực thuê… tối về uống rượu làm thơ đọc thơ giải khuây. Có người thương lấy làm chồng, sinh được đứa con, vợ chồng sống đắp đổi qua ngày tạm gọi là hạnh phúc. Không ngờ anh đi tàu đánh cá, luýnh quýnh thế nào đó bị ngã cuốn vào chân vịt, gãy chân tay, chấn thương sọ não bán thân bất toại, nằm liệt giường hai năm. Sau vài năm ra sức chạy chữa cho anh, nợ nần chồng chất, bà vợ thấy cùng đường đành ôm con bỏ đi. Anh phải lê lết ăn mày từ đó."
Sa cơ phải bị gậy đi ăn mày, ông chắc chắn chứng kiến nhiều cảnh đắng lòng.
Có một nhà thơ hoàn cảnh gần thế, vợ bỏ .. phải đi ăn mày, nhưng là xách bị đi ăn mày thật. Đấy là Dương Ánh Dương.
Ông tên thật Dương Thân Mật, sinh năm 1950, Quảng Bình.
Ông vốn là giáo viên cấp 3, trước 1975 đã có thơ đăng ở các tờ báo lớn như tạp chí Tác phẩm mới của Hội Nhà Văn, .. Sau 1975 ông bỏ dạy đưa vợ vào Saigon kiếm sống, được một năm vợ theo người bạn vượt biên .. Nhà văn Nguyễn Quang Lập kể:
"Buồn chán anh tìm về một làng chài ở Nhà Trang làm thuê kiếm ăn qua ngày, làm được đồng nào thả vào hũ rượu đồng đó. Ngày đi đánh cá thuê, vá lưới thuê, xẻ mực thuê… tối về uống rượu làm thơ đọc thơ giải khuây. Có người thương lấy làm chồng, sinh được đứa con, vợ chồng sống đắp đổi qua ngày tạm gọi là hạnh phúc. Không ngờ anh đi tàu đánh cá, luýnh quýnh thế nào đó bị ngã cuốn vào chân vịt, gãy chân tay, chấn thương sọ não bán thân bất toại, nằm liệt giường hai năm. Sau vài năm ra sức chạy chữa cho anh, nợ nần chồng chất, bà vợ thấy cùng đường đành ôm con bỏ đi. Anh phải lê lết ăn mày từ đó."
Sa cơ phải bị gậy đi ăn mày, ông chắc chắn chứng kiến nhiều cảnh đắng lòng.
Gặp bạn và
Bút Rơi
Tôi về tìm lại bạn tôi
Lầu cao. Không có ai ngồi trước hiên
Tôi như điên, tôi tưởng điên
Đừng mở cửa, để ưu phiền cho tôi
.
Bạn mời, đâu phải là mời
Ra về ghi lại, bút rơi nửa chừng.
Trên con đường đi xin ấy, ông hẳn nhiều lần
Chắt Lọc
Thường nghe từng cơn men say
Cung trầm cung bổng một dây
Tiết tấu chìm vào giấc ngủ
Ta thương ta kiếp đọa đày
.
Ta đã khóc than nhiều lắm
Mà lời khoét đất chui vô
Khóc thế mưa, cười thay nắng
Đoạn trường đọng nửa vần thơ
.
Thấm thoát đời người mệt mỏi
Mực hết còn lại gian nan
Tâm sự thì xin gởi lại
Phấn mòn sẽ viết bằng than
.
Nghèo! Biết cùng ai hoan hỉ
Thơ viết chưa trọn xuống dòng
Chắt lọc từng luồng suy nghĩ
Đời người chấm phẩy mênh mông.
Cả ngày xin ăn, đêm về cùng trăng đối ẩm, nhiều lúc trăng cũng như muốn tránh mặt, buồn
Tâm Sự
Trăng lặn, gió nổi bồn chồn
Ngồi bên chén rượu mà hồn lên mây
Trăng không có, hỏi sao đây
Sao thì bát ngát chén đầy, chén vơi ...
.
Trăng không có lấy gì chơi
Một mình với rượu dười trời lặng thinh.
Cuối cùng trời cũng không quá tệ với ông, một cô khất cái cũng đã chịu chơi với ông. Hai người dắt nhau về làng sống, có với nhau được hai đứa con. Vợ buôn bán lặt vặt ở nhà, chồng tiếp tục xách bị gậy lang tháng, lâu lâu về một lần .. Cuộc sống ở quê quá khốn khó, chỉ người vợ làm không đủ sống, ông thì tật nguyền .. nên ông vẫn phải tiếp tục đi ăn xin ? Hay ông đi còn muốn tìm gì khác ?
Họa May
Tôi như lạc giữa thực mơ
Họa may gặp lại bên bờ sông than
Mưa khóc, gió nổi, trăng tàn
Họa may gặp được muôn vàn thương yêu.
.
Thôi thôi, đừng lắm lắm điều
Họa may chỉ có những chiều lâm ly
Tôi đành xách gói ra đi
Để họa may gặp những gì, họa may.
Trong Lời Bạt cho tập thơ Con Mắt Nhìn Ra được nxb Thuận Hóa in sau khi ông mất, nhà văn Hữu Phương kể lại
"Trong cảnh khất thực đói rách, có lần chúng tôi hỏi anh có ước muốn gì. Cứ ngỡ anh sẽ ước một túp lều yên ấm, một bữa ăn có cá thịt…Nhưng không ngờ, anh cười hiền, mắt sáng lên mà nói rằng, muốn…in tập thơ.
Anh yêu thơ đến độ si mê và lầm lẫn. Và cái lầm lẫn tai hại nhất là đang khuya, sau khi hoàn chỉnh được mấy bài thơ, muốn sớm mai đem về khoe với bạn bè. Ngoài trời, trăng mùa đông về sáng rây thứ bột trắng đục buốt giá, mà anh ngỡ là ánh mai, liền mở cửa…Anh trúng gió đột ngột và ra đi không ai biết… Đó là đêm 16 tháng 11 năm 2002."
nguồn trích và tư liệu: blog quechoa và blog nguoibadon
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Chú ý: chỉ cần dán link vào, không cần gõ thẻ khi post
Chèn EmoticonsHình (file có đuôi jpg, jpeg, png, bmp, gif ),
Nhạc (file có đuôi mp3 hoặc từ trang web nhaccuatui),
Video (từ Youtube)
Đổi cỡ, màu chữ:
[color="red"][size="20"] chữ cỡ 20 màu đỏ [/size][/color]
(màu dùng mã hexa hoặc tiếng Anh: red, blue, green, violet, gold ..)
Giới thiệu link: <a href="link"> tên link </a>
Chữ đậm <b> chữ đậm</b>
Chữ nghiêng: <i> chữ nghiêng </i>
Chèn Yahoo smiley (click Chèn emoticons để xem phím tắt)
Đã thêm mấy smiley nhưng chưa rảnh thêm vào bảng chèn. Phím tắt:
:-/ bối rối ;) nháy mắt ;;) đá lông nheo
:"> thẹn :X yêu thế =(( tan nát cõi lòng
Chú ý Nếu nút Trả lời ko hoạt động, xin chịu khó lên thanh địa chỉ, gõ thêm vào cuối (ngay sau html) ?m=1 rồi nhấn Enter, nút Trả lời sẽ ok. (29/11/18)