30/4/13

Trần Vàng Sao

Tran Vang Sao - tranh Đinh Cường
Hồi tối lang thang đọc được bài của nhà thơ Ngô Minh 38 năm, nhà nước của một nửa, chợt nhớ bài thơ của Nguyển Khoa Điềm, cũng đang hưu tại Huế. Bài đăng trên Quê choa

Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc

...

Thôi cop lại luôn, cho các lazy lady tiện tường lãm :-D

đọc: Đất nước những năm thật buồn

Nguyen Khoa Điềm . ảnh từ  Quechoa
NQL: Mình vừa nhận được thơ bác NKĐ gửi cho, tác giả của những vần thơ về Đất nước cháy bỏng năm xưa lại ngậm ngùi nghĩ về Đất nước hôm nay. Đọc bài thơ “Đất nước những tháng năm thật buồn” của bác Điềm, mình bất chợt nhớ đôi câu thơ của bác: Ta đã đi qua những năm tháng không ngờ/ vô tư quá để bây giờ xao xuyến... tự nhiên thấy cay cay đầu sống mũi.

Đất nước những năm thật buồn
Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt
Lần mò trên trang mạng tìm một tin lành
Như kẻ khát nước qua sa mạc
Chung quanh yên ắng cả
Ngoài đường nhựa vắng tiếng xe lại qua
Người giàu, người nghèo đều ngủ
Cả bầy ve vừa lột xác

Sao mình thức ?
Sao mình mải mê đeo đuổi một ngày mai tốt lành ?

Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ ?
Bây giờ con cá hanh còn bơi trên sông vắng
Mong gặp một con cá hanh khác ?
Bao giờ buổi sáng, buổi chiều nhìn ra đường
Thấy mọi người nhẹ nhàng, vui tươi
Ấm áp ly cà phê sớm
Các bà các cô khỏe mạnh yêu đời
Hớn hở tập thể dục
Bao giờ giọt nước mắt chảy xuống má
Không phải gạt vội vì xấu hổ
Ngước mắt, tin yêu mọi người

Ai sẽ nắm vận mệnh chúng ta
Trong không gian đầy sợ hãi ?
Những cây thông trên núi Ngự Bình thấp thoáng ngọn nến xanh
Đời đời an ủi

Cho người đã khuất và người sống hôm nay …

Nguyễn Khoa Điềm
22.4.2013
Nguồn: quechoa


lại nhớ bài thơ của Trần Vàng Sao, cũng nhà thơ Huế.

một hai ba giờ sáng thức dậy ngồi vác mặt ngó trời nghe chó sủa
miếng nước trà mốc nguội có mùi bông lài rát cổ
cũng không có chi phiền
vấn một điếu thuốc hút
hai ba lần tắt đỏ
rồi nửa chừng rách giấy


Bài thơ từng gây sóng gió, tác giả bị qui kết đủ thứ .. Bài này có sẵn trong máy, nhưng ít khi đọc, vì mỗi lần đọc, buồn chịu hết xiết ....

đọc: Người đàn ông bốn mươi ba tuổi nói về mình

1.
tôi tuổi tỵ
năm nay bốn mươi ba tuổi
thường không có một đồng trong túi
buổi sáng buổi chiều
thứ hai thứ ba thứ bảy chủ nhật
trong nhà ngoài sân với hai đứa con
cây cà cây ớt
con chó con mèo
cái đầu gãy cái tay gãy của con búp bê
cọng cỏ ngọn lá vú sữa khô
thúng mủng chai chén sách vở quần áo mũ nón cuốc rựa trên ghế dưới bàn
hai ba ngày một tuần một tháng có khi không đi đâu hết
một hai ba giờ sáng thức dậy ngồi vác mặt ngó trời nghe chó sủa
miếng nước trà mốc nguội có mùi bông lài rát cổ
cũng không có chi phiền
vấn một điếu thuốc hút
hai ba lần tắt đỏ
rồi nửa chừng rách giấy
bạn bè gặp nhau
cho uống một ly cà phê
một lần
qua hai lần phải tránh
không phải ai cũng nghĩ như mình
nhiều đứa vui gặp nhau cho năm ba đồng một chục
đưa tay cầm lấy
miệng nói không được

2.
tôi thấy tôi như người tù được thả rông
lang thang giữa đường giữa phố
nhìn hết mọi người
xem mình lâu ngày mặt mũi có khác người không
tôi đi lui
tôi đi tới
phố phường đông chật
tiếng cười tiếng la tiếng nói tiếng xe cộ
chẳng có ai quen thử nói chào tôi một tiếng
tôi đưa hai tay lên đầu vuốt tóc
lấy chân hất một hòn đá
cúi xuống nhìn mấy bao thuốc không bên lề đường
rồi đi về
qua cầu dép sút một quai
tôi không muốn nhớ gì hết

3.
tôi ngồi trên hòn đá trước nhà
buổi chiều không có một con chim đậu trên cây
đám trẻ con chia phe bắn nhau cười la ngoài sân
đứa sống đứa chết cãi nhau ăn gian chưởi thề
những người đi bán về nói chuyện to
hai đứa nhỏ nhà bên cạnh cầm đèn che miếng lá chuối
qua xin lửa hỏi tôi nấu cơm chưa
tôi cười lắc đầu muốn đi ngủ
trong gió có mùi rơm cháy
tôi không biết làm gì hết
tôi bỏ hai chân ra khỏi dép cho mát
đám trẻ con bỏ chơi chạy theo phá đàn trâu bò đi qua
tôi bước vào nhà mở rộng hai cánh cửa lớn thắp một cây đèn để lên bàn thờ
hai đứa con ra ngoài đường chờ mẹ chưa về
trời còn lâu mới tối
tôi đi gánh một đôi nước uống

4.
tôi sống yên ổn với những việc làm hàng ngày của mình
không định được ngày mai
có một đồng để mua cho con nửa cái bánh tráng hay hai
cái kẹo gừng
có hai đồng cất dưới chân đèn trên bàn thờ
           lỡ khi hết dầu thắp tới bữa thiếu ruốc hết bột ngọt
mả cha cuộc đời quá vô hậu
cơm không có mà ăn
ngó lui ngó tới không biết thù ai
những thằng có thịt ăn thì chẳng bao giờ ỉa vất

5.
lâu ngày tôi thấy quen đi
như quen thân thể của mình
tiếng ho gà nửa đêm của những đứa bé chưa đầy hai tuổi
buổi chiều không có cơm ăn
những con ruồi ăn nước mũi khô trên má
           những đứa đau quan sát những con chuột
                                  chết lòi ruột ở bến xe đò
những tiếng cha mẹ vợ chồng anh em
          con cái chưởi bới la hét trong bữa ăn
người điên ở trần đứng làm thinh
          giữa trời mưa ngoài chợ
những ngày hết gạo hết tiền hết củi
          muối sống không còn một hột của tôi
những trách canh rau khoai tháng năm không có bột ngọt
hai mắt tôi mở to
đầu tôi cúi thấp
miệng tôi há ra
những lá khoai nhám và rít mắc vài hột cơm
                               dồn cứng chật cuống họng

nói thật lúc này tôi muốn được say rượu
họa may thấy một đồng thành ba bốn đồng

6.
nhiều khi tôi quá chán
chân tay rã rời
đầu óc đau nhức
không muốn làm gì hết
mấy đứa nhỏ chơi buôn bán bỏ đi đâu không biết
                                           để đất đá lá cây đầy nhà
tôi dựa cửa ngồi yên một chỗ
dụi mắt nghĩ hết chuyện này tới chuyện khác
nói chi tới những đứa đã chết trên rừng giữa phố
bạn bè có đứa giàu đứa nghèo
đứa ngụy đứa cách mạng
đứa của tiền ăn tiêu mấy không hết
đứa không có được một cái áo lành
đứa đi kinh tế mới ba bốn bảy tám năm
                            trở về xách một cái bị lát
 mặt cắt không có một hột máu
đứa đạp xe thồ ngồi vắt chân ăn củ sắn
                            chờ khách ở bến xe
đứa vô tích sự ở nhà không có việc chi làm
có đứa râu tóc dài che kín mặt
có đứa tàn không nhớ mình tên chi
có đứa chịu không nổi dắt vợ con vào nam
                                             ăn chợ ngủ đường
mỗi lần gặp nhau mở to mắt cười hút một điếu thuốc
hết chuyện nói

hai đứa con đi chơi về cười nói
đứa nhỏ bắt tôi đánh trống
             cho nó làm ông địa múa thiên cẩu

7.
cái trống lon mặt ni lông và hai chiếc đũa tre
tôi đánh
múa đi các con
này đây cái nón gãy vành làm đầu thiên cẩu
và sợi dây chuối treo ngọn lá làm tiền
múa đi các con
cái bụng ông địa to tròn giơ lỗ rún gài nút áo không được
ông địa chống tay vỗ bụng ngửa mặt lên trời cười ha ha
tôi vỗ tay hoan hô
và không biết mình có nhớ ra được
                             cái mặt ông địa không


Tháng chín 1984


Bài này hồi bên Yahoo 18/2/2011 đã có làm một entry, dời nhà copy ko chú ý còm lưu lại toàn bị cụt đuôi :-D

xem lại Còm cũ Yahoo

Chú ý còm Yahoo cũ dưới mới trên

  • Tiểu Cô Cô
    em đã về rồi đây, không nơi nào bằng nhà mình anh nhỉ, nghĩ Cổ Mộ lạnh lẽo, khi về đến củng ấm lòng. iu và nhớ anh Khùng nhiều   hahhaha   nhận em 1 xá, tạ lỗi cùng huynh trưởng. 

    • Khung
      • Khung

      • 13:06 26 thg 2 2011


      Ôi lại đúng dịp anh ngồi đọc lại  Le retour de l'enfant prodigue, hehe thế là tốt. home sweet home, sure ! Cuối tuần vui nge em.  
  • Khung
    • Khung

    • 17:52 25 thg 2 2011


    Mới qua nhà Dê Già chơi mới nhớ Phạm Công Thiện cũng Tân Tị, cùng tuổi vói Trần Vàng Sao. PCT tự nhận mình là thi sĩ, dù trước 75 chỉ xb một tập Ngày Sanh Của Rắn gồm 12 bài thơ, so với các cuốn viết về triết học dày cộm của ông.
    Bài đánh số III thật ra chỉ hai câu 7 chữ:
    mưa chiều thứ bảy tôi về muộn 
    cây khế đồi cao trổ hết bông
    nghe đượm phong vị haiku.

  • LUUMANH
    nói thật lúc này tôi muốn được say rượu họa may thấy một đồng thành ba bốn đồng H he. Zờ anh cũng muốn thế 

    • Khung
      • Khung

      • 14:08 25 thg 2 2011


      Lúc này cố mà giữ cho tỉnh táo, ko thì 1 đồng còn được mấy xu; ở đó mà say sỉn. Em đào ko để ý chứng rụng mang hậu quả rồi kìa, giúp ẻm đi hehe
  • Đào Hoa cốc chủ
    Khùng huynh, biên bài khác vui vui đi, bùn qué...em đang hổng zui vì Đinh Tỵ lại sắp già thêm 1 tuổi. .. hụ hụ , bài này cũng của người tuổi tỵ, hổng zui tí nào

    • Khung
      • Khung

      • 14:04 25 thg 2 2011


      sao lại hổng dzui ? còn được một hai năm son rỗi, tận hưởng đi em, ko đến khi bị chồng thở ko được lại tiếc hehe. :-D
  • Tiểu Cô Cô
    hahhhă, anh thật là tinh tế... tại em hận gã họ Doãn kia thôi... nhưng hok mê trai như anh nói để Phong Cổ Mộ. đồng thanh thì có, nhưng chưa tương ứng anh ạh... ...mà anh thật dễ sợ, anh recomment cho em, ví như anh đang sử dụng KIẾM đâm em thêm nhát nữa vậy. P.S. Cổ Mộ chỉ phong khi có việc du hành, hok thể Phong Ẩn đâu anh ạh, hehhehe, vì Phong Ẩn sẽ đem trai vào động mất thôi... vậy anh Khùng sẽ mất đi 1 em Tiểu Cô hay hót cho anh nghe, và hok ai đàn cho Tào Huynh dưỡng già...tóm lại cho em thêm vài ngày, nhanh thì cuối tuần, chậm thì thêm tuần nữa.

    • Khung
      • Khung

      • 13:54 25 thg 2 2011


      mới qua nhà thấy trống hoắc. Ôi em .
  • Tiểu Cô Cô
    cho em vai ngay nua nhe' anh Khung iu  ...hahha toi ca? mat mui? hok nhan com`... caí này Manh rành hơn anh sao lại hỏi anh hehe  cai' nay em hoi kho' hieu^? tai ..

    • Khung
      • Khung

      • 18:59 23 thg 2 2011


      hehe doãn chí bình với tiểu coco ân oán bao lâu, giờ người đốt nhà người bế cốc ai biết làm gì hehe, chỉ hai người biết. Lại thấy em bảo mượn manh..
  • Tiểu Cô Cô
    dung la` do^` Luu Manh dem rac' sang nha` anh Khung`...

    • Khung
      • Khung

      • 18:36 23 thg 2 2011


      luu manh còn hơn mê trai vứt nhà vứt cửa đi lang thang đâu ko cho ai hay, gọi ko thèm trả lời  :-D
  • LUUMANH
    Bài thơ của bạn Sao anh đọc một nửa rồi thôi, chả xa cứ nhớ tới nhà mình trước zậy

    • Khung
      • Khung

      • 18:32 23 thg 2 2011


      hehe, bài thơ hay ko đọc uổng nhé :-D
  • LUUMANH
    Mời lão đánh giá bài thơ của em lão chút, LM định làm con có a dua mà không có tý hán khó cóc qua, he he   
    Lá Thu vàng úa cánh hoa rơi, 
    Bên cạnh hồn côi lắng bồi hồi. 
    Tri âm mấy độ thu vàng rụng, 
    Tâm khảm hồn ai vắng bóng côi.

    • Khung
      • Khung

      • 18:19 23 thg 2 2011


      hehe, thấy bài này bên nhà coco rồi, nhưng hơn cả tuần nay nhà cửa đóng then cài, có cho ai vào đâu mà bình với bầu ?
      Ôi, chỉ là em thanh (xanh) vào thu hóa vàng nên buồn, hay tại người biết thanh (tri âm) đã bỏ đi đâu mà lòng em thấy đơn côi vào rừng chơi với chồn, caí này Manh rành hơn anh sao lại hỏi anh hehe 
  • DragonFly
    Đọc mấy cái này của Khùng thấy thời kỳ văn nhân giai phẩm đáng sợ thật, làm thui chột 1 thế hệ tài năng. Thương nhất là Phùng Quán cá trộm ,rượu chịu, văn chui, sau đó là khoảng năm mấy bác nữa. Thế mới thấy  Duy Phạm quá tỉnh, bây giờ về bảnh hơn cả ông đàn em Tý Tý đi theo cách mệnh cả đời. Giờ khổ như ông chó. Hệ Hệ

    • Khung
      • Khung

      • 18:06 23 thg 2 2011


      mấy đứa con anh cứ thắc mắc mấy câu thơ của PQ:
      Yêu ai cứ bảo là yêu
      Ghét ai cứ bảo là ghét
      Dù ai ngon ngọt nuông chiều
      Cũng không nói yêu thành ghét.
      Dù ai cầm dao dọa giết
      Cũng không nói ghét thành yêụ

      thì có gì mà bị cấm, tác giả thì bị đi lao động cải tạo.
      ôi, đúng là cái thời hehe
  • TênTên
    • TênTên

    • 16:53 22 thg 2 2011


    Ôi!
    Đời ta chẳng là cái đinh gì
    Nhưng may thay
    Ta là cái Đinh Tỵ.

    • Khung
      • Khung

      • 17:39 23 thg 2 2011


      Chẳng là cái đinh khỉ gì, chỉ đinh tị
      Cũng phải lo canh tí nhỉ, ấy canh thân
      hehe câu đối nhé :-D
  • HOA KHÔNG QUÊN
    một hai ba giờ sáng thức dậy ngồi vác mặt ngó trời nghe chó sủa --- --------------------------------->
    cái này thì đích thị là KHÙNG nhà ta rồi, hehe :-D

    • Khung
      • Khung

      • 16:03 22 thg 2 2011


      một hai ba giờ sáng thức dậy ngồi vác mặt ngó trời nghe chó sủa.
      vấn một điếu thuốc hút hai ba lần tắt đỏ rồi nửa chừng rách giấy.
      đúng là đọc những câu thơ này thấy lại hình ảnh cả một thời tuổi trẻ.
      có điều anh may mắn hơn TVS tí, ko phải nửa chừng tắt thuốc nhờ có được cuốn từ điển webster's, giấy mỏng mà dai, xé vấn thuốc rê cả năm trời cháy tốt hehe :-D
  • Đào Hoa cốc chủ
    Khùng huynh ui, chứng đỏ lè, bùn quá. . . hụ hụ

    • Khung
      • Khung

      • 15:46 22 thg 2 2011


      ui em chơi thì phải cẩn thận theo dõi khi nào chứng héo chứng rụng chớ. Sao có hậu quả gì nặng nề chưa? Mà em xinh thế, lo gì ko có người rước mà huhu em hehe :-D
  • DragonFly
    Lão Khùng đừng hiểu nhầm anh nha. Hôm nọ anh đối kiểu bựa bựa cho vui thôi chứ trình thẩm thơ văn của Lão đáng nể lắm. Hôm nay không ngủ được mới sang nhà Tào Thăng thấy Lão trả lời vụ đối vui vui. P/s : Không có Lão khen thơ Uồm Uồm của lão Cẩm bên nhà Lão í là anh không đọc hết đâu đấy, vì thấy Lão Cẩm cứ biên na ná nên đỡ hẳn hứng đọc thấy nó cứ oài oài. Hệ Hệ

    • Khung
      • Khung

      • 17:10 21 thg 2 2011


      hehe, thế thì tốt rồi. anh chỉ ngại đùa dai lại làm Lài khó chịu thôi.
      nhưng Lài mà lượn lờ giữa đàn bướm vàng sướng quá còn gì, thật anh cầu còn ko được hehe :-D
  • HOA KHÔNG QUÊN
    Đời sao khốn nạn thế? Biết chửi ai bây giờ?
    Em hoan nghênh Khùng post những bài dư này

    • Khung
      • Khung

      • 14:29 20 thg 2 2011


      ngó lui ngó tới không biết thù ai những thằng có thịt ăn thì chẳng bao giờ ỉa vất
      hehe Tran Vang Sao nói rồi :-D
  • Gia_lamcam
    (Lồng chí Khủng xóa hộ anh cái còm bên dưới, vì anh đã quên không gõ hoa chữ Người nha.) Còm anh thế nầy: Bài hông ra thơ, cũng chẳng ra văn? Dưng m..

    • Khung
      • Khung

      • 17:05 19 thg 2 2011


      nhằm nhò chi chuyện thơ hay văn ? đọc xong mà lão thấy băn khoăn thấy lòng chùng lại cay cay mắt ko uổng công tác giả nhọc nhằn
      nhằm nhò chi em trẻ..
  • Đào Hoa cốc chủ
    hơ hơ, lại lụm con tem của Khùng huynh trước, bình sau vì chửa bít lựng như thế nầu với người tủi Tỵ này ...hehe

    • Khung
      • Khung

      • 16:32 19 thg 2 2011


      uh. Thật ra nhớ đến bài thơ này cũng là từ cái tuổi tị của em đấy. :-D
      tuổi tị mà ông này chẳng mềm mại chút nào, cứ có gì nói nấy để rồi tài hoa có thừa mà suốt đời lận đận.

Đọc hai bài thơ, thấy cả hai ông bạn thân thiết với nhau đều Nửa đêm ngồi dậy hút thuốc vặt.
Nhưng cách nhau hơn hai chục năm, dài băng chiều dài con đường hoạn lộ .. 

Nguyên UV BCT Nguyễn Khoa Điềm thắc mắc

Bây giờ lá cờ trên Cột cờ Đại Nội
Có còn bay trong đêm
Sớm mai còn giữ được màu đỏ ?

Nguyên tù nhân Trần Vàng Sao thì có lẽ đã từ lâu không còn cái thắc mắc siêu hình như thế về lá cờ mình đã lấy làm bút danh ...

Đọc bài này cũng trên quê choa biết hai ông bạn bè thân thiết lắm. Cop lại cho các lazy đỡ chạy tới chạy lui vất vả luôn nhé :-D

đọc: Ua chầu chầu… Trần Vàng Sao

Hôm nay vào blog anh Tạo thấy nhắc đến Bài thơ của người yêu nước mình của Trần Vàng Sao rất trân trọng. Đúng, nếu chọn 10 bài thơ xuất sắc nhất dòng thơ chống Mỹ, thế nào cũng có bài đó và bài Thưa mẹ, trái tim… của Trần Quang Long. Không biết ông Thống làm ăn thế nào lại không đưa vào sách giáo khoa cho trẻ con nó học.
Nhưng đó là chuyện của cái ông đầu bù Đỗ Ngọc Thống, bữa nay nhớ anh Đính thì kể chuyện anh Đính thôi.

Mình về Huế mấy năm mới gặp anh Đính. Đọc bài thơ thấy tầm vóc quá, nghĩ người có cái đầu như vậy, theo cách mạng từ thủa chưa biết thắt lưng quần, thì chắc chắn đang làm to ở Hà Nội. Các kì hội họp, hội thảo, các đêm thơ phú tuyệt nhiên không thấy anh, cũng chẳng hỏi ai, cứ đinh ninh anh giống anh Trần Hoàn, đương nhiên ra Hà Nội lâu rồi.

Cái đêm hội thảo cuốn Học phí trả bằng máu  của Nguyễn Khắc Phục, mấy ông mệ gộc và mấy ông đang cố gắng chứng minh mình là mệ gộc mặt mày đằng sát khí, làm ầm ầm.

Anh Bửu Chỉ cầm cái bìa do chính anh vẽ, xé hai chữ học phí đi, dơ lên cho mọi ngườì xem ba chữ Trả bằng máu. Anh cứ dơ ba chữ Trả bằng máu đi đi lại lại. Kinh.

Mình chỉ dám đứng ở cửa ra vào nhìn vào thôi, nghĩ bụng anh Phục có mặt ở đây chắc chắn bị voi giày.

Một người gầy gầy, đen đen, thâm thấp, ăn mặc như ông xe ôm đi từ trong hội trường ra, mặt mày sớn sác, miệng lẩm bẩm ua chầu chầu… mần chi dữ rứa hè. Hoá ra đó là Trần Vàng Sao.

Mình chạy ra gọi, nói em là Nguyễn Quang Lập. Anh lôi chiếc xe đạp ra, lật đật lên xe nói rồi rồi, mai mốt đến chơi nghe, tui về đã, sợ lắm. Anh vội đạp xe phóng ra khỏi cửa Hội, miệng vẫn không thôi lẩm bẩm ua chầu chầu chi dữ rứa hè.

Sau mới biết vừa hoà bình anh đã bị bắt, chẳng rõ vì chuyện gì. Hôm đến nhà, có anh Thái Ngọc San, mình hỏi anh sao người ta bắt anh, anh ngó trước ngõ sau, nói thôi thôi chuyện qua rồi, nhắc làm chi ôông.

Anh San nói thời đó lụât pháp bằng mồm thì bắt bớ cũng chỉ vì cái lỗ mồm thôi. Anh giật nảy nói với anh San mi nói nha, mi nói nha, chớ tao không nói nha.

Mình phì cười nói chi mà anh sợ rứa. Anh nói ua châù chầu, ôông không biết mô ôông

Từ đó anh không có cơ quan đòan thể, chỉ ru rú ở nhà, đơm tôm bắt cá sống qua ngày, thủ phận một ông nông dân chính hãng. Ai đến chơi nhà anh thì đến, anh chẳng dám đến nhà ai. Mình hỏi anh răng rứa. Anh nói nhà người ta sang như trời mình đến mần răng.

Nhà anh Điềm cách nhà anh có một đoạn, bạn học từ thủa con nít, lên rừng hoạt động cùng nhau, gặp nhau vẫn tau mi, nhưng nếu anh Điềm không dặn sang, không cho con sang gọi năm lần bảy lượt thì anh không bao giờ sang. Có bạn bè thì ngồi cùng mâm với anh Điềm, hễ có quan chức là anh tót xuống nhà dưới ngồi với đàn bà con nít liền.

Anh Điềm vẫn sang nhà anh luôn luôn, cho anh cái này cái nọ, làm to mấy khi về nhà, giờ trước giờ sau là sang nhà anh liền, vẫn tau mi như thời con nít.

Hôm mình về Huế, lâu ngày quên nhà anh, nhờ anh Điềm đưa sang. Vừa gặp anh Điềm, anh nói ngay răng mi cho ông Tường năm trăm mà cho tau có ba trăm thôi. Anh Điềm nói rồi để tau cho thêm mấy trăm. Anh nói tiền trong bóp mi đó. Anh Điềm rút bóp đưa cho anh: đây mi coi, thằng ni không tin mình bay. Anh kiểm tra bóp rồi cười, cái miệng móm chành bạnh không có thiệt, hay hè…bộ chính trị hay hè.

Nhưng đụng chuyện gì lại kéo anh em hỏi nhỏ ông Điềm nói răng không, ông Điềm nói răng không. Có lần hỏi mình, mình nói anh thân anh Điềm sao không hỏi anh ấy đi. Anh nói mâý hôm thấy mặt ông Điểm lầm lầm, tui không dám kêu thằng, kêu anh thì trẹo lưỡi, cực rứa chớ.

Những năm 1989, 1990 không khí đổi mới sôi sùng sục. Hội thảo liên tục, ai cũng nói năng hùng hổ. Mình tới rủ anh đi, anh nói ôông cứ đi đi, tui nhất trí hết nhất trí hết. Anh ở nhà, đi vào đi ra nơm nớp. Tối đến mới đạp xe tới nhà mình, đứng ngoài ngõ vẫy vẫy mình ra, hỏi nhỏ răng rồi răng rồi.

Tưởng anh vì tù tội đã mất hết nhuệ khí, đùng cái anh cho in bài thơ Người đàn ông 43 tuổi nói về mình. Hay lạnh người. Phải có một tầm vóc nào, một khí tiết nào mới có thể viết được một bài thơ như thế. Suốt 3 tháng trời đi đâu cũng nghe trí thức Huế bàn tán bài thơ của anh.

Khi đó mình mới hiểu ra Trần Vàng Sao là ngươì biết sợ chứ không phải người sợ

Mình nói với anh, chỉ một bài thơ mà hầu như ai cũng hiểu đến tận đáy nguyên nhân bi kịch chúng ta đang gánh chịu. Anh giãy nãy mi nói nha mi nói nha, tao không nói nha.

Mình nhăn răng cười.

Năm ngoái tình cờ lướt mạng, đọc cuốn hồi kí của anh. Khi đó mới ngã người ra, anh bị bắt vì lý do rất củ chuối, vì chính những người mà lâu nay mình vẫn tưởng là tử tế.

Cái chính là thông qua cuốn sách người ta hiểu ra thế nào là trí thức và phẩm chất người trí thức.

Mình gọi điện cho anh, anh nói ua chầu chầu chi lạ rứa hè… ai in ai in? Cuốn ni viết xong tui ném trên tra, đứa mô lấy mất. Mình nói người ta đưa lên mạng chứ không phải in. Anh nói mạng là cái chi, mạng là cái chi. Nói mãi anh mới hiểu.

Anh hỏi Lập ơi can chi không, can chi không. Mình nói anh đừng lo, thời buổi đổi mới rồi, không phải như xưa. Hơn nưã anh chỉ kể người thật việc thật, có nói xấu chế độ đâu mà lo. Anh nói rứa à… may chi nỏ.

Vừa đặt máy anh đã gọi điện lại hỏi Lập ơi can chi không, can chi không. Mình nói anh hay chưa, em nói mà anh không tin à? Anh nói rứa à… may chi nỏ.

Vừa đặt máy anh đã gọi lại nói Lập ơi can chi không, can chi không?


Nguyễn Quang Lập.


Cuốn hồi ký của Trần Vàng Sao mà nhà văn Nguyễn Quang Lập nhắc trong bài là cuốn Tôi Bị Bắt với ghi chú trong ngoặc ngay dưới tựa sách (Nhớ lại những năm tháng tôi bị bắt rồi được thả ra và sống như tù) được đăng 10 kì trên Talawas từ 2005, ai muốn thì theo link trên vào đọc; hoặc muốn down về đọc off thì theo link này: Viet-studies

Điều cũng đáng nói là người up cuốn này lên mạng chính là Lữ Phương, nguyên thứ trưởng Bộ Văn hóa Chính phủ Giải phóng miền Nam, và cũng từng làm xôn xao dư luận với cuốn hồi ký kể Những chuyến ra đi làm cách mạng của mình.

Nghe lại bài thơ làm nên tên tuổi của Trần Vàng Sao qua giọng đọc của Ngọc Thọ và Vương Hà




đọc: Bài thơ của một người yêu nước mình
Tran Vang Sao - ảnh: Phanxipăng tieve.org

buổi sáng tôi mặc áo đi giầy ra đứng ngoài đường
gió thổi những bông mía trắng bên sông
mùi toóc khô còn thơm lúa mùa qua
bầy chim sẻ đậu trước sân nhà
những đứa trẻ đứng nhìn ngấp nghé
tôi yêu đất nước này như thế
mỗi buổi mai
bầy chim sẻ ngoài sân
gió mát và trong
đường đi đầy cỏ may và muộng chuộng
tôi vẫn sống
       vẫn ăn
         vẫn thở
  như mọi người
đôi khi chợt nhớ một tiếng cười lạ
một câu ca dao buồn có hoa bưởi hoa ngâu
một vết bùn khô trên mặt đá
không có ai chia tay
cũng nhớ một tiếng còi tàu

mẹ tôi thức khuya dậy sớm
năm nay ngoài năm mươi tuổi
chồng chết đã mười mấy năm
thủa tôi mới đọc được i tờ
mẹ thương tôi mẹ vẫn tảo tần
nước sông gạo chợ
ngày hai buổi nhà không khi nào vắng người đòi nợ
sống qua ngày nên phải nghiến răng
cũng không vui nên mẹ ít khi cười
những buổi trưa buổi tối
ngồi một mình hay khóc
vẫn thở dài mà không nói ra
thương con không cha
hẩm hiu côi cút
tôi yêu đất nước này xót xa
mẹ tôi nuôi tôi mười mấy năm không lấy chồng
thương tôi nên ở góa nuôi tôi
những đứa bà con hàng ngày chửi bới
chúng cho mẹ con tôi áo quần tiền bạc như cho một đứa hủi
ngày kỵ cha họ hàng thân thích không ai tới
thắp ba cây hương
với mấy bông hải đường
mẹ tôi khóc thút thít
cầu cha tôi phù hộ tôi nên người
con nó còn nhỏ dại
trí chưa khôn chân chưa vững bước đi
tôi một mình nuôi nó có kể chi mưa nắng
tôi yêu đất nước này cay đắng
những đêm dài thắp đuốc đi đêm
quen thân rồi không ai còn nhớ tên
dĩ vãng đè trên lưng thấm nặng
áo mồ hôi những buổi chợ về
đời cúi thấp giành từng lon gạo mốc
từng cọng rau, hột muối
vui sao khi còn bữa đói bữa no
mẹ thương con nên cách trở sông đò
hàng gánh nặng phải qua cầu xuống dốc
đêm nào mẹ cũng khóc
đêm nào mẹ cũng khấn thầm
mong con khôn lớn cất mặt với đời
tôi yêu đất nước này khôn nguôi
tôi yêu mẹ tôi áo rách
chẳng khi nào nhớ tuổi mình bao nhiêu

tôi bước đi
mưa mỗi lúc một to
sao hôm nay lòng thấy chật
như buổi sáng mùa đông chưa có mặt trời mọc
con sông dài nằm nhớ những chặng rừng đi qua
nỗi mệt mỏi, rưng rưng từng con nước
chim đậu trên cành chim không hót
khoảng vắng mùa thu ngủ trên cỏ may
tôi yêu đất nước này những buổi mai
không ai cười không tiếng hát trẻ con
đá đất cỏ cây ơi
mười ba năm có héo mòn
đá đất cỏ cây ơi
lòng vẫn thương mẹ nhớ cha
ăn quán nằm cầu
hai hàng nước mắt chảy ra
mỗi đêm cầu trời khấn Phật tai qua nạn khỏi
ngày mai mua may bán đắt
tôi yêu đất nước này áo rách
căn nhà dột phên không ngăn nổi gió
vẫn yêu nhau trong từng hơi thở
lòng vẫn thương cây nhớ cội hoài
thắp đèn đêm ngồi đợi mặt trời mai
tôi yêu đất nước này như thế
như yêu cây cỏ trong vườn
như yêu mẹ tôi chịu khó chịu thương
nuôi tôi thành người hôm nay
yêu một giọng hát hay
có bài mái đẩy thơm hoa dại
có sáu câu vọng cổ chứa chan
có ba ông táo thờ trong bếp
và tuổi thơ buồn như giọt nước trong lá sen
tôi yêu đất nước này và tôi yêu em
thủa tóc kẹp tuổi ngoan học trò
áo trắng và chùm hoa phượng đỏ
trong bước chân chim sẻ
ngồi học bài và gọi nhỏ tên tôi
hay nói chuyện huyên thuyên
chuyện trên trời dưới đất rất lạ
chuyện bông hoa mọc một mình trên đá
cứ hay cười mà không biết có người buồn
sáng hôm nay gió lạnh vẫn còn
khi xa nhà vẫn muốn ngoái lại
ngó cây cam cây cải
thương mẹ già như chuối ba hương
em chưa buồn vì chưa rách áo
tôi yêu đất nước này rau cháo
bốn ngàn năm cuốc bẫm cày sâu
áo đứt nút qua cầu gió bay
tuổi thơ em hãy giữ cho ngoan

tôi yêu đất nước này lầm than
mẹ đốt củi trên rừng và cha làm cá ngoài biển
ăn rau rìu rau éo rau trai
nuôi lớn người từ ngày mở đất
bốn ngàn năm nằm gai nếm mật
một tấc lòng cũng trứng Âu Cơ
một tiếng nói cũng đầy hồn Thánh Gióng

tôi đi hết một ngày
gặp toàn người lạ
chưa ai biết chưa ai quen
không biết tuổi không biết tên
cùng sống chung trên đất
cùng nỗi đau chia cắt bắc nam
cùng có chung tên gọi Việt Nam
mang vết thương chảy máu ngoài tim
cùng nhức nhối với người chết oan ức
đấm ngực giận hờn tức tối
cùng anh em cất cao tiếng nói
bản tuyên ngôn mười bốn triệu người đòi độc lập tự do
bữa ăn nào cũng phải được no
mùa lạnh phải có áo ấm
được nói cười hát ca yêu đương không ai cấm
được thờ cúng những người mình tôn kính
hai mươi năm cuộc đời chưa khi nào định

tôi trở về căn nhà nhỏ
đèn thắp ngọn lù mù
gió thổi trong lá cây xào xạc
vườn đêm thơm mát
bát canh rau dền có ớt chìa vôi
bên hàng xóm có tiếng trẻ con khóc
mẹ bồng con lên non ngồi cầu ái tử
đất nước hôm nay đã thấm hồn người
ve sắp kêu mùa hạ
nên không còn mấy thu
đất nước này còn chua xót
nên trông ngày thống nhất
cho bên kia không gọi bên này là người miền Nam
cho bên này không gọi bên kia là người miền Bắc
lòng vui hôm nay không thấy chật
tôi yêu đất nước này chân thật
như yêu căn nhà nhỏ có mẹ của tôi
như yêu em nụ hôn ngọt trên môi
và yêu tôi đã biết làm người
cứ trông đất nước mình thống nhất


19/12/1967


RFA có làm mấy kì về Trần Vàng Sao, ai muốn tìm hiểu thêm thì qua bển tìm đọc. Đây xin giới thiệu một link có đoạn phỏng vấn TVS.

Trần Vàng Sao - ngôi sao vàng cô độc



1 nhận xét:

Mẹo Comment

Chú ý: chỉ cần dán link vào, không cần gõ thẻ khi post
Hình (file có đuôi jpg, jpeg, png, bmp, gif ),
Nhạc (file có đuôi mp3 hoặc từ trang web nhaccuatui),
Video (từ Youtube)

Đổi cỡ, màu chữ:
[color="red"][size="20"] chữ cỡ 20 màu đỏ [/size][/color]
(màu dùng mã hexa hoặc tiếng Anh: red, blue, green, violet, gold ..)
Giới thiệu link: <a href="link"> tên link </a>
Chữ đậm <b> chữ đậm</b>
Chữ nghiêng: <i> chữ nghiêng </i>

Chèn Yahoo smiley (click Chèn emoticons để xem phím tắt)
Đã thêm mấy smiley nhưng chưa rảnh thêm vào bảng chèn. Phím tắt:

:-/ bối rối ;) nháy mắt ;;) đá lông nheo
:"> thẹn :X yêu thế =(( tan nát cõi lòng

Chú ý Nếu nút Trả lời ko hoạt động, xin chịu khó lên thanh địa chỉ, gõ thêm vào cuối (ngay sau html) ?m=1 rồi nhấn Enter, nút Trả lời sẽ ok. (29/11/18)

Chèn Emoticons
:))
:D
:p
:)
:(
:-o
:-*
=))
:((
:-?
:-h
~o)
@};-
:D
[-X
=D>
*-:)
B-)
X(
:@)