Gần đây, dư luận cho rằng ông tự phát hành dòng nhạc “Nhục tình ca”?
Tôi có nghe dư luận, đấy là một số người không ưa tôi nên họ nhạo báng bằng cách nói tôi về Việt Nam là vì có bạn gái 20 tuổi, tôi sáng tác “Nhục tình ca” tặng cô ấy. Xin thưa rằng: Dòng "Nhục tình ca" tôi soạn cách đây 20 năm, “Tục ca” cũng trên 30 năm rồi, nhưng tôi không đưa ra quần chúng, vì người dân mình chưa nghe được.
Cá nhân tôi là nghệ sĩ, tôi tham lam sáng tác và tôi không thể chỉ sáng tác một đề tài. Nhưng đề tài này tế nhị quá, cho nên tôi đã không phổ biến, các con tôi cũng bảo đừng nên đưa ra quần chúng. Như một số bài "Nhục tình ca" tôi có đưa cho Tuấn Ngọc và Duy Quang thì các "ông ấy" lắc đầu lè lưỡi không dám hát. Năm 2002 tôi về Việt Nam, tôi nhờ Bảo Yến và Nhã Phương hát để thâu lại cho mình nghe, chứ không phát hành gì cả.
- Theo các cư dân mạng, trong CD "Thiên duyên tình mộng" có rất nhiều bài hát thuộc dòng "Nhục tình ca" của ông...
Bài hát của tôi là "Tình tự ca" chứ không có tên "Thiên duyên tình mộng" (hay “tỉnh mộng” ) như các thông tin bịa đặt kia. Đấy là bài hát ca ngợi tình yêu đôi lứa. Cho tới bây giờ, ngoài một số ca khúc của Lê Uyên Phương, các bài hát về tình yêu gần như chỉ có nắm tay, vuốt tóc, hôn môi. Tôi ca ngợi ái tình thể xác.
- Nhưng khi nghe, mọi người đều… shock.
Khi nghe những bài này, có người từng yêu thích những bài tình ca đôi lứa nhẹ nhàng v.v.. sẽ không thích tôi. Vì thấy tôi... “quá lời” khi làm lời ca kiểu xác thịt như vậy. Nói chung, ai yêu hay ghét tôi nữa cũng không có gì là quan trọng.
Một ông già gần 90 tuổi rồi, đâu còn cần ai yêu ai ghét nữa? Tôi đã làm ra quá đầy đủ những khía cạnh của cuộc đời này. Tôi đã bỏ ra khá nhiều thời gian để sáng tác những trường ca như Con Đường Cái Quan, Mẹ Việt Nam… Còn những bài như “Tục ca” hay “Nhục tình ca” tôi chỉ làm chơi chơi (không có ý định phát hành), có những bài chỉ làm trong 5 phút.
- Ông nghĩ sao về nhục tính trong âm nhạc?
Trong cuộc đời, nếu không có nhục tính, nếu không có người đàn ông hay đàn bà yêu nhau thì làm gì có cuộc đời? Người đàn bà đẻ ra cuộc đời, người đàn ông cung cấp cuộc đời cho người đàn bà đó. Nếu ai nghĩ sexy là nhảm nhí thì nó sẽ là nhảm nhí.
Tôi thấy ở Ấn Độ người ta thờ thần dương vật linga và thần âm vật yoni chắc là vì họ tôn sùng cuộc sống. Tôi viết nhạc về tình yêu, cốt lõi của nó là nhục tính. Tôi là nghệ sĩ, tôi nói về cử chỉ ái tình nhưng đã đưa nó lên thành nghệ thuật.
- Các nhạc phẩm đưa ra không theo ý muốn, ông không thấy phiền hà?
Nếu tôi phát hành đĩa, mọi nguời tha hồ phê phán. Tôi thấy người nghệ sĩ được nhiều người nhắc đến, cho dù khen chê cũng là điều vui mừng, nhất là người làm cả ngàn bài hát như tôi. Có những người viết nhạc không ai nhắc tới, thật là tội nghiệp.
Còn tôi, người thích thì khen, người ghét thì chê. Công Ty Văn Hóa Phương Nam bán nhạc của tôi, tôi đâu có bán để mà cần tạo ra scandal?
Tôi chỉ thấy bây giờ, vì một số người không thích việc tôi trở về quê hương, bỗng nhiên độc giả quan tâm đến dòng “Nhục tính” và khi có báo chí phỏng vấn thì tôi phải có ý kiến: Trước hết, tôi cảm ơn tất cả những lời khen chê. Sau nữa tôi cải chính những lời vu cáo, bịa đặt của một số người làm chính trị ở hải ngoại.
Tôi có cơ hội cắt nghĩa một số bài gọi là "Nhục Tình Ca". Tôi còn muốn nói thêm là ngay như nước Pháp cũng đã có những bản nhạc như “L’amour d’aimer” v.v... ca tụng tình yêu xác thịt, còn dòng nhạc Mỹ da đen thì nó còn dữ dội hơn dòng “Nhục tính” của tôi nhiều....
- Ông có ý định đi bước nữa với cô gái 20 tuổi kia?
Tôi mà lấy, phải lấy cô 18 kìa? Tôi đùa đấy, tin bịa đặt này làm tôi vui quá! Từ ngày nhà tôi mất cách đây 7 năm, tôi thay đổi tính nết, nhất là về phương diện đàn bà. Tôi chỉ muốn giữ lại hình ảnh vợ mình, trong khi bao nhiêu người khuyên tôi kết duyên, tôi đều từ khước. Tôi muốn trung thành với vợ cũ của tôi. Tôi và vợ tôi ăn ở suốt 50 năm mà không một câu cãi nhau. Chính vì thế, các con cái của tôi đều trưởng thành, chúng hồn nhiên như cỏ cây. Tôi là người đa tình, nhưng lại chung tình, tôi cứ như hòn sỏi, hòn đá trên đường.
- Một nhạc sĩ đa tình như ông thật khó tin có sự chung tình...
Nói vậy chắc không ai tin. Lúc tôi đã có vợ, tôi chỉ yêu một người phụ nữ trong 10 năm trời với mối tình rất nghệ sĩ. Tôi không đụng chạm tới cái chân lông của cô ấy. Cô ấy làm 300 bài thơ tặng tôi, tôi viết tặng cô ấy gần 50 bài tình ca hay nhất đời mình. Sau 10 năm trời, chúng tôi chia tay nhau, tôi vẫn còn giữ lại một ít kỷ vật (là những bài thơ) để bây giờ, đi đâu tôi cũng mang theo.
- Cô ấy là…
- …
- Ông gặp nàng như thế nào?
Khi tôi gặp cô ấy, tất cả chỉ ngẫu nhiên, vậy mà vẫn nhớ đến bây giờ. Tôi đã viết bài “Tìm nhau” ( Phạm Duy hát khẽ: “Tìm nhau trong hoa nở, tìm nhau trong cơn gió…”) rồi “Ngày đó có em đi nhẹ vào đời”; “Đừng xa nhau, đừng quên nhau”; “Nghìn trùng xa cách”; “Nha Trang ngày về”; “Chỉ cần thế thôi”… Năm 1969 tôi chia tay cô ấy. Bất kỳ bài tình ca nào của tôi cũng có người đàn bà đứng phía sau.
- Vậy ông nghĩ sao về đàn bà?
Họ là mẹ cuộc đời, tôi rất quý trọng họ.
- Xin cảm ơn nhạc sĩ Phạm Duy!
Nguồn vietbao.vn
Đúng là đầy nhục cảm!
Trả lờiXóaNghe tiếng Pháp, tiếng Anh...đẹp như một bài thơ.
Tiếng Việt hơi lạ....
Cám ơn đại ca.
Hì, phải cảm ơn Ka ghé chơi và nghe mới đùng chứ.
XóaUống trà nghe nhạc nhé ~o)
Cô ca sĩ phòng the của K không có đây nhỉ!
Trả lờiXóaCó người nhận xét giọng hát ấy thế này: "Ý lan tưởng chỗ nào cũng là phòng ngủ". :))
K thấy thế nào?
:d giọng cổ điệu đà, nghe như đang làm nũng .. thế rồi. Mấy bài giao cổ hát chắc nghe thích ..
Xóa