Thái Thanh và nghệ thuật cầm ca - Thụy Khuê
Chuyện tình buồn
Tình sầu Du Tử Lê
Đọc: Những tiếng hát một thuở: Thái Hằng là chị, em là Thái Thanh
Hai nàng Kiều ở phố Neo
Thái Hằng, Thái Thanh là con gái của ông bà Phạm Đình Phụng. Thái Hằng (nghệ danh được nhà thơ Thế Lữ đặt) là con gái đầu lòng, tên thật là Phạm Thị Quang Thái. Còn Thái Thanh là con gái út trong nhà, tên thật là Phạm Băng Thanh. Việc anh chị em Thái Hằng đều trở thành những nghệ sĩ tên tuổi không phải là một điều lạ vì bởi song thân của họ là hai người rất sành nhạc cổ: thân phụ là một nghệ sĩ chơi đàn nguyệt có tiếng tăm, trong khi thân mẫu thì đánh đàn tranh, đàn tỳ bà, hát ả đào nổi tiếng ở đất Bắc. Bởi vậy dường như máu văn nghệ, mà cụ thể là máu âm nhạc hầu như đã có sẵn trong huyết quản của tất cả anh em Thái Hằng.
Năm 1949 gia đình ông bà Phạm Đình Phụng tản cư về khu chợ Neo (Thanh Hóa) lúc bấy giờ thuộc Liên khu IV. Tại đây, gia đình ông đã mở tiệm phở Thăng Long và chỗ này nhanh chóng trở thành chỗ tụ họp đông đảo của các văn nghệ sĩ đi theo kháng chiến thời đó, nhất là khi tiệm phở lại có bóng dáng mấy cô Kiều là hai chị em mà sau này sẽ nổi tiếng dưới hai tên hiệu Thái Hằng và Thái Thanh. Tại đây, nhạc sĩ Canh Thân làm những bài như Cô hàng cà phê và nhạc sĩ Phạm Duy, lúc bấy giờ đang còn là một ca sĩ nổi tiếng, thường qua lại ve vãn cô chủ tiệm Thái Hằng, người có đôi mắt buồn muôn thuở.
Cũng từ đây ban Hợp ca Thăng Long ra đời với thành phần phần ban đầu gồm: Thái Hằng, Thái Thanh, Hoài Trung (tức Phạm Đình Viêm), Hoài Bắc (Phạm Đình Chương), sau đó có thêm Phạm Duy và Khánh Ngọc. Sau này, khi vào miền Nam, đây là ban hợp ca được xem là nổi tiếng nhất với trụ cột là tiếng hát Thái Hằng - Thái Thanh. Cần phải nói thêm rằng ở miền Nam trước đó, ngoài ban Hợp ca Thăng Long thì nổi nhất là tam ca Ngọc Lê Hà (Hoàng Lê và Khánh Ngọc là hai chị em ruột). Sau họ còn có thêm đôi song ca Tâm Vấn và Thịnh Thái. Nhưng dưới ánh đèn sân khấu, không ai sáng hơn Thái Hằng - Thái Thanh, những tiết mục của họ đều là những tiết mục ăn khách nhất, nhiều người đánh giá tiếng hát của hai chị em nhà họ Phạm là song phẩm, Thái Hằng kiều diễm, đoan trang còn Thái Thanh sắc sảo duyên dáng, chưa kể kỹ thuật thanh nhạc gần như là vô song và diễn ý tình bản nhạc trên sân khấu lại vô cùng quyến rũ.
Giọng hát của Thái Hằng gợi nên hình ảnh của một bà hoàng, còn giọng hát Thái Thanh lại gợi hình ảnh một quý phi. Và trên hết, tiếng hát của họ thực sự là những tiếng hát vượt thời gian
Ban Hợp ca Thăng Long chuyên hát những ca khúc vui tươi: Ngựa phi đường xa (Lê Yên), Sáng rừng, Hò leo núi (Phạm Đình Chương)… với cách hòa thanh khi ấy như một làn gió tiên phong, mở đường cho phong cách hát nhiều bè, hát đuổi cho nhiều ban hợp ca sau này trên sân khấu ca nhạc. Hoài Bắc - Phạm Đình Chương còn là người viết nhiều ca khúc bất hủ: trường ca Hội trùng dương, Ly rượu mừng... Họ cũng là ban hợp ca trình bày ca khúc sử thi đồ sộ Hòn vọng phu của nhạc sĩ Lê Thương với lối trình bày rất lạ thời ấy: xen trên nền nhạc, giọng diễn ngâm của Thái Hằng, Thái Thanh đưa Chinh phụ ngâm khúc vào, biến trường ca bi tráng của Lê Thương trở nên gần với thể loại nhạc kịch. Hai chị em Thái Hằng - Thái Thanh còn được thính giả Đài phát thanh Sài Gòn rất hâm mộ khi ngâm thơ trong chương trình Tao Đàn do thi sĩ Đinh Hùng phụ trách cũng như những bản song ca mà giờ này nhiều người vẫn còn nhớ đến.
Tuy vậy đến đầu thập niên 1970 thì Thái Hằng và Phạm Duy tách khỏi Hợp ca Thăng Long và lúc này ban hợp ca cũng tan rã, các nghệ sĩ trong nhóm đi theo những hướng riêng trên con đường âm nhạc của mình.
Thái Hằng - Tiếng hát thùy dương
Giọng hát của Thái Hằng từng được một nhà văn miền Nam mô tả: “Dẻo mềm như nhánh thùy dương, dù có bị gió lay động nhưng nó không lả lơi đùa cợt cùng gió như loại nhược lan, lệ liễu, cỏ bồng cỏ bồ” và quan trọng hơn là “ánh sáng trong giọng hát của chị là ánh trăng mát mẻ dịu hiền chứ không phải là ánh sáng bình minh rực rỡ huy hoàng trong giọng hát Thái Thanh”.
Thái Hằng được nhớ rất nhiều qua những ca khúc như Gánh lúa, Bà mẹ quê, Tình hoài hương hay Về miền Trung, Tiếng hát Thiên Thai, Dòng sông xanh (lời Việt của Phạm Duy)… Giọng hát của bà được đánh giá đạt đến mức điêu luyện hiếm có, chưa ai vượt qua được.
Suốt nhiều thập niên trước năm 1975, Thái Hằng còn là giọng ngâm thơ được yêu mến trong các chương trình thơ văn và thoại kịch trên Đài phát thanh Sài Gòn. Cho đến nay giới thưởng ngoạn âm nhạc Việt Nam còn nhớ giọng ca của bà qua những bản Tiếng sáo thiên thai, Tình hoài hương, Tình ca... của Phạm Duy.
Hoài Trung - Thái Thanh - Hoài Bắc |
Ca sĩ Thái Hằng không được nhắc đến nhiều bằng cô em Thái Thanh nhưng vẫn luôn nhận được sự kính trọng bằng giọng hát phi thường của mình. Sau năm 1975 bà vẫn đi hát nhưng chỉ là để giữ giọng phụ cho hai cô con gái là Thái Hiền và Thái Thảo hát chính. Và khi ca sĩ Duy Quang định cư hẳn ở Mỹ thì Thái Hằng hoàn toàn lui vào hậu trường và không bao giờ đi hát nữa.
Bà mất năm 1999 vì ung thư phổi. Thời gian đó, khi hay tin vợ mắc nan y, nhạc sĩ Phạm Duy đã bỏ tất cả mọi dự án âm nhạc để ở bên cạnh bà những ngày cuối đời. Ông nói rằng trong suốt cuộc hôn nhân này ông luôn chịu ơn bà và cho dù cuộc đời ông nhiều trắc trở nhưng tình nghĩa vợ chồng chưa bao giờ sóng gió, ông chưa bao giờ vắng nhà qua đêm và Thái Hằng chưa hề phải xa chồng, dù chỉ một ngày.
Thái Thanh: tiếng hát trên trời
Nhà văn Thụy Khuê viết rằng: “Thái Thanh là một danh hiệu, nhưng như có ý nghĩa tiền định: bầu-trời-xanh-tiếng-hát. Hay tiếng hát xanh thắm màu trời. Tiếng hát long lanh đáy nước trong thơ Nguyễn Du, lơ lửng trời xanh ngắt trong vòm thu Yên Ðổ, tiếng hát sâu chót vót dưới đáy Tràng Giang Huy Cận, hay đẫm sương trăng, ngừng lưng trời trong không gian Xuân Diệu, tiếng hát cao như thông vút, buồn như liễu đến từ cõi thiên thai nào đó trong mộng tưởng Thế Lữ”. Quả thực trong gia đình họ Phạm, Thái Thanh là nữ danh ca có tiếng tăm và để lại nhiều ảnh hưởng nhất, bà được xem là diva số một của làng nhạc Sài Gòn thời ấy.
Tên tuổi Thái Thanh lẫy lừng trên khắp các chương trình ca nhạc truyền thanh cũng như truyền hình, từ hãng đĩa nổi tiếng cho đến các phòng trà tiếng tăm ở Sài Gòn. Nói về “ngôi vị” của Thái Thanh trong giới ca sĩ Sài Gòn trước 1975 có lẽ không ai chính xác bằng người trong giới, đặc biệt là một trong các danh ca hàng đầu thời ấy, Lệ Thu. Năm 1970, nhân chuyến tham dự khai mạc Hội chợ Osaka, Nhật Bản, Lệ Thu đã trả lời báo chí rằng: “Nếu chị Thái Thanh có mặt ở đây và hát, mọi người sẽ cúi đầu khâm phục”. Được xem là đắt giá nhất trong giới ca sĩ ngày đó, Lệ Thu chỉ chấp nhận “nghiêng đầu” trước Thái Thanh.
Những gì thuộc về Thái Thanh rất khó bị lặp lại bởi những ca khúc mà bà ngân lên, kể cả những bài đã từng có người hát trước đó, như thể bà khoác lên cho chúng một chiếc áo mới, một cuộc đời mới. Nhiều người vẫn không thể thích ai khác ngoài Thái Thanh qua những ca khúc như Chuyện tình buồn, Kỷ vật cho em, Ngày xưa Hoàng Thị, Đêm màu hồng, Ru ta ngậm ngùi hay những sáng tác của Phạm Đình Chương và đặc biệt, là những nhạc phẩm của Phạm Duy. Ngay từ những ngày đầu tiên cất tiếng hát (khoảng 13, 14 tuổi) trong vùng hậu phương của thời toàn dân kháng chiến chống Pháp, Thái Thanh cũng đã hát nhiều nhất là nhạc của Phạm Duy. Sau khi hồi cư về Hà Nội rồi di cư vào Sài Gòn (khoảng giữa năm 1950) cùng gia đình, Thái Thanh bắt đầu nổi tiếng như cồn khắp Trung - Nam - Bắc qua những sáng tác của người nhạc sĩ đa tài này.
Nhạc sĩ Phạm Duy cho rằng: “Nếu không có Thái Thanh thì nhạc Phạm Duy cũng không được hay và nổi lên được như vậy”. Ông nhận xét: “Thái Thanh là giọng ca duy nhất hát nổi hai cao độ chạy dài tới 2 bát âm trong nhạc của tôi. Không những thế, cô có giọng hát rất truyền cảm”. Cũng như Khánh Ly làm nổi bật tên tuổi Trịnh Công Sơn, Thái Thanh đã đóng góp rất nhiều trong việc đưa nhạc Phạm Duy lên ngôi vị cao nhất tại Sài Gòn trước đây.
Lập gia đình với tài tử điện ảnh Lê Quỳnh năm 1956 và cuộc hôn nhân này tồn tại trong 9 năm, trong khoảng thời gian ấy bà sinh được 5 người con. Sau khi sinh con, Thái Thanh vẫn tiếp tục ca hát và ngày càng trở thành một đệ nhất danh ca của nền tân nhạc Việt Nam. Bà giữ cho mình một nhịp độ hoạt động rất quy tắc, như một vận động viên điền kinh, bền bỉ và dai sức. Bà luôn có trách nhiệm và rất coi trọng nghề nghiệp. Chính vì lẽ đó mà suốt một thời gian bà không cho phép con mình đến với nghiệp hát vì bà sợ đi trên con đường này phải trả giá và kiên trung ghê gớm. Phải đến khi qua Mỹ bà mới cho phép ái nữ Ý Lan, khi đã gần 30 tuổi, được đi trên con đường âm nhạc giống mình.
Thái Thanh sang Mỹ năm 1985 và năm 1995 bà đi hát lại, ở tuổi 61. Tuy vậy, đến năm 2002 thì bà quyết định kết thúc sự nghiệp. Đây đó cũng vài lần Thái Thanh đi hát nhưng chỉ mang tính chất giao lưu còn thì bà gần như không còn hoạt động âm nhạc nữa. Trong suốt sự nghiệp của mình, Thái Thanh gần như là ca sĩ có số lượng đĩa hát đồ sộ (với rất nhiều hãng đĩa lớn nhỏ) và số ca khúc mà bà thể hiện cũng đã hơn 500 bài và trong đó rất nhiều bài vẫn còn được yêu mến. Những cuốn băng cối Thái Thanh luôn là gạch đầu dòng đầu tiên của những người mê sưu tầm đồ cổ.
Nguyên Minh
Thể thao & Văn hóa Cuối tuần
---
Trong bài có cụm từ Tiếng hát trên trời có lẻ mượn từ bài viết của Thụy Khuê Thái Thanh Tiếng hát lên trời
He he, lâu lâu a K lại cho bà con đeo kính để coi hình nude. Thiệt bản cô nương em đây chưa thể đạt tới mức thiền để có thể không đỏ mặt khi coi. Lại cũng chả dám còm ngoài Google+, nên báng bổ vào đây còm đỡ, dù chẳng ưa Idol Thái Thanh của anh K. Hì...
Trả lờiXóaNói chứ thấy anh K viết chữ "Cầm ca" thì lại muốn nghe câu "nhưng khi cánh nhung khép im lìm...". May quóa, mềnh không theo nghiệp cầm ca.
Xóahì, đang test các tạo slideshow em ui.
XóaMấy cái IT khô rang, dùng nude cho ướt át tí để có hứng làm í :d
Ui trời chị Thym mà đọc tới câu này khéo sẽ nghĩ ra một mớ để chọc anh. Thì ra cảm hứng để làm việc của a K phởi có nude mới ướt át được.
XóaChứ sao
Xóatrong đời gì đẹp đẹp bằng nu
đồi cao lũng thấp điểm tô nụ hồng
=))
Làm thơ gì ghê òm vậy anh K? Nhại...
XóaMuội không thể coi được mấy cái hình này, chẳng thấy đẹp chỗ nào ngoài cảm giác bị...phơi!
Hì, thủa anh còn bé anh cũng chả thấy nu là đẹp :))
Xóakeke, nên thuở lớn đâm ghiền hử a?
Xóahì, thủa lớn mới biết là đẹp
Xóa:D
XóaCảm hứng của Khung K hóa ra cũng như của XO em, muôn thủa! :D
XóaThế mà em tưởng anh thích mỗi Thích ca mô ni!
- Hì, chuyện muôn thủa mà em, ai chả yêu cái đẹp ? Mà nói làm như Ka ko thích nhỉ :d
Xóa- Chả ai sống bằng chỉ mỗi cơm. Anh chắc em cũng thích thú nhiều thứ mà
Em thích đủ thứ mà, trừ mắm tôm và các loài bò sát. :D
XóaEm có đứa bạn thân họa sĩ, nó chả bao giờ vẽ tranh khỏa thân, toàn sơn dầu phong cảnh, bức nào bức ấy nặng trịch, u trầm...
Hồi mới quen nhau, (lớp 10), nó đưa em vào bảo tàng mỹ thuật, cho em biết cái kho hội họa nước nhà. Hai đứa đang ngó nghiêng rất chi văn hóa, thì gặp một thằng bạn nó, cũng dân họa. Thằng kia chẳng hỏi han gì em, nhưng ánh mắt nó nhìn em có vẻ bất thường nên thằng bạn em nói nhỏ với nó: Hì, trông thế thôi,chả biết gì đâu, dẫn đi chơi cho vui ấy mà ! :D
Sau này cả hai thằng ấy đều thân với XO em, mỗi lần về phép tụ tập, chúng nó nc với nhau chả thèm đếm xỉa đến em. Vì chúng nó biết với em, tranh khỏa thân đẹp nghĩa là, mẫu phải đẹp! Còn họa sĩ vẽ gì khồng quan trọng. :D
Ui zoi bà chủ phòng tranh hay nhỉ, trong mắt em hội họa nó dừng lại ở realism hay sao thế.
XóaLát anh post tranh nu Renoir lên cho sợ luôn :d
Phòng tranh nhà em cho đến nay chưa có bức khỏa thân nào nhé. Nếu có em chụp biếu anh mấy tấm ngắm chơi.
XóaLý do chưa có tranh nuy là sợ XO em cứ quanh quẩn ở đó rồi bỏ bê chỗ khác ấy... Hehe... :D
Hai anh em nhà kia dị òm, Thái Thanh nói chuyện nghề chứ có phải chỗ để bàn nu na nu nống gì đó đâu! :D
Trả lờiXóaEm thích nuy một cách khác, không phơi ra thế. Và mẫu cũng phải thon thả, không trơ mỡ, không lộ xương, không chảy xệ, không nhão nhoét, không phẳng lỳ, không dâm tục, không khiêu khích, không cười, không khóc, không màu...
Sexy là một nghệ thuật. Không phải cứ cởi ra là sexy. Nhiều khi chỉ là một tấm lưng trần, một ánh mắt, một khóe môi hay một tiếng động...
Nói lí thuyết hơi khó hiểu. Em có thể minh họa được ko ? :d
Xóahề hề, anh K khôn thế? Muốn chị Thym minh họa, hì hì...
Xóacó nhận làm luôn không chị?
Có. Với điều kiện đại K biết....vẽ! :D
XóaChả lẻ chỉ họa sĩ mới biết thưởng thức cái đẹp ?
XóaAnh tin họa sĩ nhạy bén nhận ra cái đẹp, nhưng ko duy nhất chỉ hs mới biết đẹp. Nên dù các bức tranh nu kia anh thực sự thấy đẹp, vì do các hs bậc thầy vẽ, nhưng vẫn chờ kiến giải của Ka, dù biết Ka ko là họa sĩ :d
Cái đẹp vốn không có chuẩn mực, thưa anh. Cái anh bảo đẹp, em bảo không và ngược lại.
XóaCó rất nhiều họa sĩ ngồi vẻ tỉ mẩn từng nếp gấp của tà áo, mỏng hơn cả tơ, soi rõ cả mạch máu li ti... Lúc đó, em sẽ bảo, sao không cầm cái máy ảnh chụp cho nó nhanh, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, mầu vẽ và cả công mẫu ngồi ê mông...! :D
Cũng như vậy, mấy bức tranh của Phái vẽ các cô, các bà tắm, em nhìn mà thấy ....tiếc. Giá mấy cô đó đẹp hơn, cong hơn...thì chắc đã thành một nuy Phái còn nổi hơn cả phố Phái.
Mấy cái tranh khỏa thân của anh ở trên, đẹp xấu về mặt nghệ thuật em không bàn tới vì em không có nghề. Nhưng các cô ấy không đẹp, hay ít nhất, nhìn các cô ấy, em không thấy gợi lên một rung động nào...:D
Hehe, cãi cùn như em đấy, anh có chán không? :D
Thưa ko. Anh tôn trọng gout của em, chả sao cả. Mỗi ngui có gout riêng và cần được tôn trọng sự lựa chọn cá nhân ấy.
XóaĐiều đáng nói ở đây là câu còm này:
[color="blue"]Sexy là một nghệ thuật. Không phải cứ cởi ra là sexy. Nhiều khi chỉ là một tấm lưng trần, một ánh mắt, một khóe môi hay một tiếng động...[/color]
1. Nó hàm ý theo em những cái tranh ấy là ko nghệ thuật. Bởi nếu nó nghệ thuật thì em đã ko cẩn phải giảng giải như nào là sexy.
2. Đồng ý với em, ko cần cỡi vẫn sexy, nhưng điều ấy ko có nghĩa cởi ra thì ko sexy - dù là, tất nhiên ko fải cứ cởi là sexy
3. nude hình như với em chỉ mang tính sexy. Và cái dẹp của nu chỉ à dep sexy ?
Vậy không sexy thì cởi ra làm gì? Khám bệnh không, trời nóng không, thiếu quần áo không.... Sao lại cởi ra...
XóaĐể vẽ vóc dáng, làm da, thớ thịt....? Hay nghiên cứu giải phẫu....? Em không hiểu?
Ngắm tranh nude đâu để gợi tình, tìm kích thích ?
XóaMuốn thế ngui ta xam fim porno nó hiệu quả hơn.
Haha.
XóaChết mất.
Haha
XóaChết mất.
Thì anh K ngắm là vì anh K thấy đẹp. Tranh nuy mà ảnh còn mê thế huống chi người thật việc thật. Tranh nuy anh vừa coi vừa bàn luận chứ coi người thật anh ấy không nói nổi đâu mà. Còn có thể cầm theo mớ mù-soa gói ...nước miếng ấy chứ lị.
XóaThái Thanh giọng hay quá, nghe chết lịm.
Trả lờiXóaLà ý em nói, giọng nói của bả ý....
:))
Xóako thể nghe đươc...
Xóalink hơi kém, nếu khó quá em bấm nút phải chọn download, down về máy rùi nghe.
Xóahì hì, ý là em không thể nghe giọng của "bả" được.
Xóaaha :)) em làm anh nhớ lâu rồi, có lần về một số làng quê ở Trà Vinh công tác. Trong đoàn người Bắc có, Trung có, Sàigòn có Họ chỉ nghe được mỗi mấy anh chàng nói giọng Saigon, còn mấy người khác họ gọi chung là người nước Huế, và phải phiên dịch mới hiểu :-D (Ở đấy có lẻ hơn 90% dân số là người gốc Khme, trong giao tiếp hàng ngày họ sử dụng tiếng Khme)
XóaGiọng ướt nhẹp sầu thảm thế mà lọt tai anh K được em cũng bái phục!
Xóa:))
XóaUi giời, em UD không thích giọng TT thật hả, còn chị nghe mê luôn!
XóaNhất là mấy cô phát thanh đài BBC, giọng các cô ấy chắc nịch, nghe mà phát thèm. Tự nhiên thấy giọng mình chả còn bản sắc, đơn điệu và chán ngắt!
hehe, UD chỉ mún khiêu khích anh tức jan đấy. hihi còn khuya nhé .. em thích hay ko thích bà TT thì kệ em với bả, anh mắc gì jan hihi :))
XóaỦa, trêu anh cáu khó lắm hả?
Xóauh, trêu thì khó cáu. Ko trêu mới cáu :d
Xóa