Đừng mưa nữa nhé
Đừng mưa nữa nhé !
Mưa ơi
Để em ướt áo
phai rồi màu xưa
Ngậm ngùi là
lúc tiễn đưa
Lần đi
mấy chục năm
chưa hết buồn
Đừng mưa nữa nhé !
Mùa sang
Chợ đời em bước
muộn mằn tình tôi
Yêu thì yêu
chỉ vậy thôi
Trách người lỡ trách
một lời cũng đau
Thôi thì
xin hẹn kiếp sau
Linh Phương, 1970 thời điểm viết bài thơ |
Đã cho in 7 tập thơ, không kể một số tập in chung, trong đó có 2 tập in từ trước 1975.
Bài hát qua giọng ca Thái Thanh càng thêm thê thiết, vừa khớp với tâm trạng bi quan, chán nản của dân miền Nam, đặc biệt giới thanh niên, svhs cũng như lính tráng bấy giờ - bài hát ra đời năm 1971, sau trận Hạ Lào thảm khốc - nên rất được ưa chuộng. Hình như chính quyền lúc ấy cũng có lệnh cấm, nhưng nếu có cũng chỉ cấm được trên đài phát thanh, còn thì đi đâu cũng nghe hát - từ phòng trà ca nhạc, quán cafe đến hiên nhà, những lúc bạn bè tụ bạ...
Bài hát quá nổi tiếng, nên báo chí đua nhau khai thác chuyện "cầm nhầm", xông vào xâu xé gã hippy già (biệt danh thường gọi Phạm Duy bấy giờ) "ma giáo", có báo còn tự thay mặt nhà thơ dọa lôi nhạc sĩ ra tòa. Phạm Duy sau đó cũng đã sửa chữa thiếu sót, viết thư xin lỗi, ghi tên nhà thơ vào các lần phát hành sau, và không quên trả tác quyền khá hậu hĩnh. Khoảng mười năm trước câu chuyện lại rộ lên lần nữa, và tác giả Linh Phương đã có viết một bài báo kể lại câu chuyện, ở đây. Nguyên tác bài thơ
ĐỂ TRẢ LỜI MỘT CÂU HỎI
Em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời mai mốt anh về
Không bằng chiến thắng trận Pleime
Hay Đức Cơ- Đồng Xoài- Bình Giả
Anh trở về hàng cây nghiêng ngã
Anh trở về hòm gỗ cài hoa
Anh trở về bằng chiếc băng ca
Trên trực thăng sơn màu tang trắng
Mai trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn liệm kín hồn anh
Mai trở về bờ tóc em xanh
Vội vã chít khăn sô vĩnh biệt
Mai anh về em sầu thê thiết
Kỷ vật đây viên đạn màu đồng
Cho em làm kỷ niệm sang sông
Đời con gái một lần dang dở
Mai anh về trên đôi nạng gỗ
Bại tướng về làm gã cụt chân
Em ngại ngùng dạo phố mùa xuân
Bên người yêu tật nguyền chai đá
Thì thôi hãy nhìn nhau xa lạ
Em nhìn anh – ánh mắt chưa quen
Anh nhìn em - anh cố sẽ quên
Tình nghĩa cũ một lần trăn trối
20/2/1970
*
So với bài thơ, lời nhạc cô đọng hơn. Đặc biệt Phạm Duy đã thay đổi chữ Không [bằng chiến thắng Pleime] thành Có thể [bằng chiến thắng Pleime] khiến ý tứ bài thơ cũng thay đổi phần nào. Đỡ bi thiết hơn. Khách quan hơn. Vì thật ra trong thực tế cũng rất nhiều khi anh trở về với vòng hoa chiến thắng, với hoa mai thêm vào trên ve áo (*). Nếu ai cũng trở về bằng hòm gỗ cài hoa, bằng nạng gỗ .. ai dám ra trận ? Bài thơ là một cái nhìn quá khích của một người phản chiến.
Tiếc thương . ảnh Nguyễn Ngọc Hạnh.
Đọc thêm một bài thơ lính của Linh Phương
Hành quân
Dăm thằng đánh trận. Dăm thằng chết
Chỉ sót mình ta cứ sống nhăn
Đù má nhiều khi buồn hết biết
Lo mãi sau này cụt mất chân
Mấy tháng hành quân chưa ngơi nghỉ
Tóc tai dài thượt giống người rừng
Kinh Kha vác súng qua Dịch Thủy
Thề chẳng trở về với tay không
Chiến hữu ta toàn dân thứ dữ
Uống rượu say chửi đổng dài dài
Bồ bỏ. Tức mình xâm bốn chữ
Hận kẻ bạc tình trên cánh tay
Chiều qua sém chết vì viên đạn
Du kích bên sông bắn tỉa hù
Cũng may gặp phải thằng cà chớn
Thấy mặt ta ngầu bắn đéo vô
Nhớ hôm bắt được em Việt Cộng
Xinh đẹp như con gái Sài Gòn
Ta nổi máu giang hồ hảo hán
Gật đầu ra lệnh thả mỹ nhân
Mai mốt này đây nơi trận tuyến
Gặp ta em bắn chớ ngại ngùng
Cuộc chiến đâu dành cho nhân nghĩa
Đời nào đạo lý với bao dung
Cũng là cái giọng ngang tàng khinh bạc như Nguyễn Bắc Sơn. Bản trên mạng không thấy ghi năm sáng tác, nhưng đoán chừng cũng khoảng đầu 197x, cùng thời với Chiến Tranh VN và Tôi. Không rõ họ có chịu ảnh hưởng gì nhau không, nhưng đọc lại một số thơ lính thời ấy, giọng điệu ngông nghênh bất cần như thế không phải hiếm. Vẫn là cái tâm trạng chung
Đi hành quân rượu đế vẫn mang theo
Mang trong đầu những ý nghĩ trong veo
Xem cuộc chiến như tai trời ách nước
Ta bắn trúng ngươi vì ngươi bạc phước ..
(Chiến tranh VN và Tôi - Nguyễn Bắc Sơn)
Không biết anh chàng TQLC Linh Phương có nói dóc không, rằng thả cô VC vì cổ xinh đẹp ! - như vừa nói dóc trước đó, rằng du kích bắn không trúng anh vì thấy mặt ta ngầu bắn đéo vô. Nhưng nhớ lại những chuyện kể lính ngụy mổ ruột moi gan tù binh nhậu trong một số sách báo cách mạng không khỏi buồn cười.
Bỏ đi, Đọc thơ tình của Linh Phương vui hơn. Trong một hồi ký đăng trên trang Đặc Trưng, thấy ông cũng rất đào hoa
Hôm kia
Hôm kia em đọc thư tình
Bướm len lén đậu vai nhìn bâng khuâng
Cỏ hoa núp dưới gót hồng
Thầm khen mười ngón chân trần trắng tươi
Gió đừng thổi nữa gió ơi !
Mây đang che nắng nương bờ ngực thơm
Nơi chỉ dành để anh hôn
Nơi chỉ dành để anh thương em hoài
Nơi chỉ dành để bàn tay
Của anh nằm ngủ mê say một đời
Hôm kia ngâu rớt giữa trời
Thấy em đọc lại những tờ thư xưa
Trúc Đào buồn hỏi giọt mưa
Cớ sao người cũ giờ chưa hết buồn ?
Nơi chỉ dành để bàn tay .. Đọc câu thơ không khỏi nhớ bài thơ Chổ đặt của Mai Thảo. Mấy hôm trước nghe lại một chương trình gì đấy trên VOVN, Phương Hoa kể là nghe người ta bảo bài ấy Mai Thảo viết khi gặp lại Thái Thanh trên đất Mỹ. Không biết nhớ có nhầm không, và thực hư như nào. Đọc tiếp một bài thơ cũng khá ỡm ờ nữa của Linh Phương
Ngày em
mặc áo hai dây
Tóc thơm lơ lửng
bờ vai trắng ngần
Vói tay anh
hái tầm xuân
Biếc xanh mà giữ
giòn tan nụ cười
Tương tư
từ lúc em ngồi
Ngực hoa lụa mỏng
ơ hờ cau non
Thẫn thờ
anh khẽ môi hôn
Đất trời đảo lộn
càn khôn quay cuồng
Anh về
giữ lấy mười thương
Câu ca dao cũ
ngàn năm nhớ hoài
Hớp hồn anh
chạm bờ vai
Ngày em mặc áo
hai dây gọi tình
Thu chưa tím ngõ
nhà mình
Anh mơ cởi áo
che quỳnh yêu em
Bài thơ sau viết cho một người yêu cũ ?
Người Đàn Bà Đa Đoan
Hãy tự dỗ mình bằng nước mắt
Mỗi khi em tìm thấy niềm vui
Hãy tự dỗ mình bằng nụ hôn môi
Mỗi khi cầm trên tay một bông hoa đỏ
Như thời còn trẻ dại
Hãy tự dỗ mình bằng bóng đêm và nỗi khát khao rực cháy
Được yêu người đàn ông đích thực cũng yêu em
Mà thôi !
Em hãy tự dỗ mình bằng một trái tim
Vừa mọc mầm xanh hy vọng
Yêu người cho lắm, cuối cùng rồi cũng đi tìm bóng của mình. Nhưng dường như nhà thơ đã không tìm lại được.
Tôi Đi Tìm Bóng Của Tôi
Cũng đành
nước mắt chảy quanh
Tôi ôm siết
giấc mơ tình mà ru
À ơ…
chiếc lá tương tư
Vàng thu từ thuở
tôi khù khờ yêu
Biết rằng
đời sẽ hắt hiu
Nên bàn chân
cứ liêu xiêu lối về
Hết thời
cuồng dại si mê
Tôi đi tìm lại
câu thề đánh rơi
Cũng đành
giấu hạt lệ khô
Tôi đi tìm bóng của tôi
một thời
Về nơi
cuối đất-cùng trời
Mới hay bóng
đã chết rồi trong thơ
Từ ngày
em trả lại tôi
Những câu oán trách
đành thôi ngậm ngùi
Chỉ mong em
chọn đúng người
Chỉ mong em
chọn đúng người
để yêu
Bóng đã chết. Bởi đã yêu quá nhiều ? Không còn ai, thôi đành ..
Uống Rượu Một Mình
Nhìn thiên hạ
nghĩ lại mình
Cầm ly rượu uống
nhục
vinh
là thường
Miếng mồi
đùa giỡn dưới trăng
Anh đùa giỡn
chuyện áo cơm một thời
Biết rằng
có những câu thơ
Làm tim bật máu
khóc đời gian nan
Thưa em
thưa với Sài Gòn
Ngày anh xế bóng
mộng tàn theo mơ
Tóc bạc rồi
Linh Phương ơi !
Nụ cười trai trẻ
bây giờ xa xăm
Cầm ly rượu uống
đau lòng
Thương mình tay trắng
đêm nằm buồn hiu
nhà thơ Linh Phương (1949 - )
(*) Thời trước 1975 ở Nam, mỗi lần thắng trận trở về các đơn vị thường tổ chức mừng chiến thắng, ở đó người ta mời một số thiếu nữ xinh đẹp đến quàng vòng hoa cho các chiến sĩ có thành tích. Trong dịp này ai xuất sắc cũng được thăng cấp. Hoa mai vàng là lon cấp úy, hoa mai trắng là long cấp tá.
Một anh lính được quàng vòng hoa chiến thắng.
bổ sung cái chú thích và mấy cái hình minh họa
Trả lờiXóaAnh !
Trả lờiXóaSao đang nói về Linh Phương lại có đoạn [color="green"]"Tên tuổi Linh Giang được biết đến nhiều sau..."[/color] ?
Rồi ! Em biết rồi !
Ui zoi, giờ đọc mới thấy. Chắc khi ấy vừa gõ vừa nhớ LG. :d
XóaÔ ô ô ... ! Biết ngay mà ! Vậy là nhớ Linh Giang !
XóaCó mấy đứa em gái mà chỉ nhớ Linh Giang ! Ui ! em hổng chịu ! Anh hổng công bằng ! :(( :(( :((
Dzị mà anh biểu ngày nào cũng nhớ ớt ! :(( :(( :((
ui em đừng khóc. Đang ăn thì nhớ em, ăn xong thì nhớ LG :d
Xóa:-o :(
XóaChời ơi. Bồ xứt hiện cái rôm rả nha :)) đừng gato mới tui đó :))
Xóa=)) =)) anh cứ để nguyên đai nguyên kiện thế đi, Linh Phương bay giờ k quan trọng bằng Linh Giang rồi... Nam mới em cười xả ga òi. Anh kệ Ớt hay Mít đi.. Khóc cũng kệ đấy. Anh mà sửa thì em khóc to hon 2 cái người kia cộng lại đó :)) :))
Trả lờiXóaTui hong giành anh của bà đâu ! bà khóc chắc ngập làng blog này ! hehe !
XóaTui cũng k giành anh... Chỉ là hông sửa tên thoai bồ tèo ợ :)) :))
Xóacác em khỏi giành nhau, ai cũng có phần mà. :d
XóaUh, không sửa. Chỉ nói thêm tí thôi: nghe Linh Phượng nhớ Linh Giang, nhưng trước đó thì nhớ Ớt rồi. Thiệt :d
Trả lờiXóaThì khi ăn nhớ em, còn ăn xong mới nhớ Linh Giang, đúng là trước và sau mà anh !
XóaTí nữa bà Mít vào cự nự thì anh nói nhớ Mít khi mô :))
Xóanhớ Mít lúc nửa bữa. :d
XóaAh, kể chuyện này nhé. năm nay nghe đồn sầu riêng bị tiêm thuốc gì đấy, bx sợ quá, nhịn sầu riêng. Thèm quá, anh bèn nảy ra sáng kiến mua mít tố nữ về, chấm mắm nêm thay sầu riêng cho đỡ ghiền.
Tóm lại năm nay rất nhớ Mít :d
=)) =)) Mít đọc xong còm này chắc té ghế
XóaUi chài ui Đại ceeeee! Anh có biết rằng Mit ngọt lịm, thơm như múi Mít, dịu dàng như gai Mit, hình dáng xinh đẹp như quả Mít mà anh mang chấm mém nêm hả chài???
XóaUh, xưa nay người ta luộc mít non chấm mắm nêm; giờ anh thèm sầu riêng lấy mít chín chấm mắm nêm, hóa ra ngon hết sẩy. Em thử thì biết :d
XóaƠ liệu hồn nhá!
XóaKhổ thân Khùng há há há
Trả lờiXóauh, thương anh đi, tội lắm :d
Xóa