Trung Thu, lại nhằm hôm chủ nhật rảnh rổi, kể chuyện cổ tích cho các cháu nghe chơi. Hình mượn tạm trên mạng để minh họa, không dính dáng gì với nhân vật trong truyện. Trong truyện có đặt một số link (cụm chữ đổi màu tím), nếu thích, click vào sẽ vào Youtube vừa nghe nhạc vừa đọc truyện. Nào, mời.
*
Xưa thật là xưa, tại một làng quê nọ
Có hai đứa trẻ nhà cạnh nhau, chỉ cách nhau cái dậu mùng tơi. Đều là con nhà nghèo, chúng thường cùng nhau đi mò cua bắt ốc.
Nhưng đến tuổi mười ba, nhìn cô láng giềng chân lấm tay bùn
Cậu trai rất đỗi xót xa, bèn bảo cô: em hãy ngồi yên đó, để anh tìm .. cua cho
Rồi từ đó cậu một mình đi mò cua bắt ốc
Hái rau, chặt củi về cho cả hai
Có mệt nhọc hơn, nhưng mỗi khi thấy cô vừa reo lên vừa nhặt lấy những con ốc to, những con cua bự hay những thanh củi vừa đun, .. nhìn nét mặt rạng rỡ, đôi mắt long lanh của cô, bao nhiêu mệt nhọc của cậu tan biến đâu mất. Dù đôi khi chỉ còn lại nhúm cua gãy càng, mấy cành củi tươi, đem về nhà bị mẹ đánh nhưng cậu vẫn không thấy đau. Hạnh phúc nào chả có cái giá của nó, cậu tự nhủ. Những lúc rảnh rổi, hai đứa lại cùng nhau chơi trò vợ chồng, cùng nhau xây lâu đài tình ái
Những dịp trung thu, cậu cặm cụi làm cho cô chiếc đèn ông sao để cô rước đèn ra ngoài ủy ban nghe đọc thơ, hát hò, rồi nhận mấy chiếc kẹo.
Tháng ngày trôi qua yên ả, hai đứa trẻ ngày nào đã lớn, vẫn ríu rít bên nhau như ngày nào, nhưng đã biết ngượng ngùng e thẹn không còn cùng nhau tắm mưa .. Hai bên cha mẹ cũng chỉ chờ cô đủ 18 tuổi theo luật định là cưới.
Nhưng ai đâu ngờ .. Một ngày nọ có chàng công tử qua làng tình cờ gặp cô, bị vẻ đẹp của cô thôn nữ hớp hồn. Sau ba ngày những nghi ngại tự ti ban đầu trong lòng cô không còn. Nhìn nét mặt như si như ngốc của chàng công tử mỗi khi gặp, cô thấy kiêu hãnh làm sao. So với chàng, anh ấy có lẽ thương ta thật, nhưng cũng chỉ như tình anh trai em gái .. bảo bọc, lo lắng .. đâu có nét đắm say tình tứ của đôi lứa yêu nhau như chàng, cô nghĩ thầm. Cầm trên tay ba chiếc váy hoa sặc sỡ chàng công tử tặng trong ba ngày qua, cô chợt nhớ ra mười mấy năm qua anh ấy chỉ một lần duy nhất tặng cô chiếc yếm nâu quê ơi là quê. Cô lại nhìn ba bó hoa hồng đủ màu xanh vàng trắng đỏ cắm trên mấy chiếc cốc thủy tinh chàng tặng, và chợt nhớ bông hoa lục bình anh ấy tặng ngày nào mà ngượng chín người. Lấy anh ấy thì cạp đất mà ăn à, cô nhủ thầm.
Một tuần sau, đám cưới được tổ chức. Cô thật hạnh phúc được chàng công tử cõng về dinh. Chàng trai hàng xóm đứng bên lề tiễn đưa.
Nhưng ai đâu ngờ .. (hic, lại nhưng) ngày vui ngắn chẳng đấy gang. Chỉ mấy tháng sau, bố chàng công tử bị dính vào một vụ hối mại quyền thế gì đấy. Dù đã bán hết cửa nhà chạy chữa, ông vẫn bị vào nhà đá. Cuộc điều tra cũng làm lộ ra ông còn có hai ba cô gái trẻ nghèo khổ được ông thương mến cưu mang từ mấy năm nay. Bà mẹ đổ bệnh, còn sót bao nhiêu của nả phải bán đi lo thuốc thang cho bà. Sau khi lành bệnh, bà bỏ lên chùa làm công quả sống qua ngày. Chàng công tử đẹp trai hào hoa phong nhã, xưa nay chỉ quen tiêu tiền mẹ, chả biết làm gì. Cô lại phải mò cua bắt ốc nuôi chồng.
Chàng công tử đột ngột rơi xuống đáy, sinh ra bất đắc chí, rượu chè. Nhiều hôm trời mưa cô cũng phải bưng hũ mắm cô làm từ những mớ cá dư ra những hôm mò được nhiều ăn không hết, đi bán rao trong xóm, rồi mua rượu về cho chồng
Có lúc phải lén trộm sen ở đình làng bán mua đồ nhắm cho chồng. Sợ hỏng áo quần, cô phải ở trần hái sen. Ai biết cho nỗi niềm của cô .. bùn, đỉa, muỗi, mòng .. xót xa trăm bề
Nhưng nghĩ đến những trận đòn chồng dành cho cô mỗi khi thiếu rượu, cô lại sợ hãi, tiếp tục mò cua giữa trưa nắng chang chang, người đỏ như tôm luộc
hay bắt ốc trong chiều đông lạnh giá, da dẻ tái nhợt
Những lúc ngồi buồn, nhớ lại anh bạn quê ngày nào, cô thấy ân hận, và ước gì mình có thể làm được một điều gì đấy để bù đắp cho anh ấy.
Một buổi chiều sau trận đòn vô duyên vô cớ của anh chồng, cô một mình ra biển ..
*
Lại nói về chàng trai nhà quê ngày nào. Hôm đứng bên lề tiễn nàng về dinh, anh tự nhủ lòng từ nay sẽ đứng bên lề cuộc đời nàng, sẽ sớm quên nàng đi, sẽ coi như chuyện trong một giấc mơ .. như trong bài hát gì đấy cô Barbra ca .. Nhưng mối tình đầu dẫu bị đánh cắp một cách đớn đau, anh cũng không thể quên được. Bao nhiêu lần anh ra ngồi một mình trên biển vắng ..
Một hôm, theo sóng biển, một hộp quà dạt vào bờ, ngay trước mặt anh
Anh tò mò, mở ra.
Là một chiếc đèn ông sao, anh nhủ thầm. Anh chợt nhớ ra hôm nay là đêm trung thu. Từ ngày cô ấy ra đi, anh không còn làm đèn ông sao cho ai, nên cũng chẳng tưởng nhớ gì ngày trăng tròn này. Mà thật ra, nơi anh ở, đêm trung thu nào trời cũng âm u, đôi khi còn mưa, trăng sao gì đâu. Hôm nay, vẫn như trung thu mọi năm, ngoài trời chỉ lấp loáng ánh đèn đường vàng vọt. Nhưng lòng anh bừng lên niềm vui đã lâu lắm rồi mới trở lại cùng anh..
*
Nhìn anh ấy run run ôm cây đèn ông sao lên, loay hoay thắp sáng trông thật tội nghiệp. Bao nhiêu năm có thắp đèn bao giờ đâu, tay chân anh cứ lóng nga lòng ngóng. Hi vọng anh vẫn còn đủ lửa để thắp sáng chiếc đèn ông sao kia. Chúc anh ấy có một đêm trung thu ấm áp.
Câu chuyện đến đây là hết rồi. Chúc các cháu một trung thu thật vui.
Nghe Thái Hiền hát Ông Trăng Xuống Chơi, phiên bản năm 1974, khi cô 16 tuổi
Má ui ...đọc xong xém té :)) :)) Đoạn đầu cứ tưởng anh kể chiện mò cua bắt ốc của Mít cưa... sau rờ vào mấy cái lin thì ra âm nhoạc... thì ra nói kể cho cháu mà ông đang rán típ tỏ tềnh với Ngày xưa ơi =)) Hay nha! =)) =))
Trả lờiXóaSáng giờ tớ sầu lắm mà cười rách cả mỏ! :)) :)) Cậu công nhận Đại ce "hiểm" hông Linh Giang? Đầu độc tuổi vị thành niên quá thể đi!
Xóa@LG: trực tiếp còn ko xi-nhê, gián tiếp mà nhằm gì ? Chỉ là kể chuyện cổ tích cho các cháu vui ngày trung thu, do trời u ám hoặc quá tuổi, ko đi rước đèn được thôi
XóaChời ơ chời lại còn k xi nhê! :)) Anh kể chiện này mấy đứa đầu 2 thứ tóc như tụi em cừi còn đang bị lác cả đuê... mấy đứa nhong nhóc dzô trang nài nỏ đọc được chữ mô ...mà chúng nó lôi anh đi rước đèn ngay và luôn á :)) :))
Xóatks em. Các em cười được là vui rồi. Cứ lo các em cảm động quá, khóc thì khổ :d
Xóa