Đào Mộng Nam sinh năm 1940, quê ở Bắc, di cư vào Sài gòn từ 1954. Thích chữ Hán từ bé nên ông có theo học một số nhà nho, tuy nhiên cách dạy thuộc lòng kiểu cũ không làm ông thỏa mãn, bởi khó nhớ lại dễ quên, muốn đủ mặt chữ để đọc được sách phải mất ít cũng 5, 7 năm. Vì vậy ông tự mày mò tìm hợp lí hơn để học chữ Hán (mà ông đề nghị gọi là chữ Nho, vì nó đã được đọc theo cách của Việt, hoàn toàn khác với người Tàu; là một chân trong ba chân vạc của văn tự Việt Nam: Nho - Nôm - Abc).Năm 1964, ông hoàn thành bộ Chữ Nho Tự Học gồm 3 cuốn, trình bày một cách học chữ Hán mới, dễ nhớ lại lâu quên. Ví dụ:
+ để nhớ chữ 人 nhân (= người) ông vẽ hình người, chữ 大 (= lớn) vẽ hình người dang hai tay.
+ để nhớ chữ 太 thái (= lớn) thì ông kể giai thoại Lê Quí Đôn thủa bé có lần ở truồng, đứng dang hai tay đố là chữ gì,
+ hay để nhớ chữ 春 xuân (= mùa xuân) ông phân tích 春 gồm ba chữ (đã học trước đó) là 三 tam (= 3), 人 (= người) và 日 (= ngày), ý là ngày xuân vui vẻ nhiều người đi chơi, và nhắc lại mấy câu Kiều tả cảnh ba chị em đi chơi xuân








