Lại một chuyện tình ngang trái nghe có vẻ rất quen thuộc nhưng dưới ngòi bút của J Waller đã ko hề sến sẩm. Đầy trăn trở nhưng đằm thắm, ko thiếu những phút giây điên cuồng nhưng vẫn thâm trầm sâu lắng. Họ ko còn ngây thơ để lao vào tình yêu ko chút đắn đo, nhưng cũng đủ từng trải để biết một tình yêu đích thực quí giá đến ngần nào .. " ..chỉ đến một lần duy nhất và không bao giờ có nữa, dù có sống bao nhiêu cuộc đời."
Cuốn sách chỉ vừa được ra đời năm 1992 đã nhanh chóng được liệt vào hàng kinh điển, bán chạy như tôm tươi ko chỉ ở Mỹ ..
Đọc online: Những Cây Cầu Ở Quận Madison - vnthuquan.net
Nghe đọc sách
Truyện cũng đã được dựng thành phim năm 1995, do tài tử phim cao bồi nổi tiếng Clint Eastwood đạo diễn và vào vai Robert; Meryl Streep vai Francesca, đã được đề cử Oscar Nữ diễn viên xuất sắc năm 1996 cho vai diễn này. Bộ phim đã được bình chon vào 100 phim tình cảm hay nhất của AFI
Xem phim: Những cây cầu - xemphimso.com
Đệ xem phim nài òi Đại ce! Hic hic! Hay!
Trả lờiXóaAnh cũng đang đọc lại truyện, rảnh sẽ xem lại phim luôn. Quả thực là hay.
XóaKể cả xem phim & đọc truyện, 2 anh em có cần khăn lau nước mắt hong ? :)
XóaMít chắc có nhè rồi. Như em thôi, phải ko ?. :d. Lâu mới thấy em nhé. Khỏe ko ?
XóaUi chào Ớt, Ớt khỏe hông? Lâu lâu dzô thăm Đại ca , Linh Giang và Mít nha!
XóaMít hông nhè đâu Đại ca, chỉ thấy buồn, thật buồn, cuộc sống thật quá ngắn ngủi, quá nhìu nỗi niềm ...
Buồn ? Cho ai hả em ?
XóaNếu cho Francesca thì anh nghĩ ko cần. 4 ngày, ít nhưng đúng là có còn hơn ko.
4 ngày bên Robert đã giúp biến cái trang traị xa lạ dù bà đã sống ở đấy 20 năm bỗng trở thành nếu ko thân thiết thì ít nhất có thể sống tiếp được thêm 20 năm nữa - 20 năm bà đã chăm sóc gia đình êm ấm, cư xử tốt đến ko thể tốt hơn với chồng, để có thể lặng lẽ sống với giấc mơ riêng, với những hồi ức dịu dàng ..
Buồn cho người tình Robert ? Cho người chồng Richard ? hay cho hai đứa con ? Đều ko cần.
Hì nhưng cãi nhau một mình chán lắm. Ai ưa thì cãi nhé. Giờ nghe nhạc và đọc sách thôi :d
Quyển này là tái bản đó anh ! Lần xuất bản đầu tiên khổ nhỏ & ảnh bìa lấy từ phim, nghĩa là khi truyện này xuất bản tại VN thì người ta đã làm phim rồi ! Em nhớ là em đọc lần đầu khoảng trước năm 2002 và có mua vài quyển tặng bạn bè.
XóaỞ phim, đoạn lấy được nhiều nước mắt nhất em nghĩ là đoạn F & chồng ngồi trên chiếc Chervolet, R thì trong chiếc GMC đậu trước đó chờ đèn xanh, dưới mưa nhạt nhòa, F tay nắm chặt cần mở cửa xe ...
Ở truyện, em nhớ nhất câu nói của R "trong vũ trụ hàm hồ, loại xác tín như thế này chỉ đến một lần, không bao giờ có lại dù ta có trải qua bao nhiêu cuộc đời đi nữa....", em thích cách nghĩ của F, bà muốn yêu Robert theo cách của riêng mình. Em cũng thích cách Robert thể hiện tình yêu với bà (hiểu & tôn trọng cảm nhận của bà) ..... Mấy ai có thể giữ được một tình yêu như thế chỉ sau 4 ngày bên nhau ?
Nếu F đi theo Robert thì theo anh câu chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào ?
Truyện hơi buồn nhưng nhiều triết lý sống ... dù đã đọc nhiều lần em vẫn thích đọc lại.
Củm ơn anh ! Em dạo này cũng k được khỏe lắm anh ui ! :D
Anh à ! Mối tình trong truyện này đâu có phải là "mối tình sét đánh" !
XóaEm đọc lại đoạn tả tâm trạng hai người lúc gặp gỡ nhé
Xóa[color="blue"]Người đàn bà rời hiên và tiến lại phía ông. Ông xuống xe rồi nhìn bà, nhìn gần hơn nữa, gần hơn nữa. Một người đàn bà tuyệt vời, như thể thuộc về một thời đại nào đó của quá khứ. Và tức khắc ông cảm thấy mình bị tràn ngập bởi cơn choáng váng xa xưa luôn luôn chế ngự ông khi ông đối diện với những phụ nữ mà ông khao khát, dẫu một cách mơ hồ.[/color]
(trích Ch 1. Robert Kincaid)
[color="blue"]Ông cười: ”Xin lỗi đã làm phiền hà, nhưng tôi đang đi kiếm quanh đây một chiếc cầu có mái che mà không thấy. Chắc tôi lạc đường rồi“. Ông lấy khăn chùi mồ hôi trán nhễ nhại rồi lại cười. Cặp mắt xanh nhìn thẳng vào mặt Francesca và bà cảm thấy ngay một cái gì đó không tên trỗi dậy trong người. Cắp mắt, giọng nói, khuôn mặt, mái tóc đốm bạc, vẻ tự nhiên khi ông bước đi, một vẻ u buồn thu hút như gợi lên một ký ức xa xưa; như thể một lời thì thầm vào một lúc nhất định làm chấn động ta khi sắp đi vào giấc ngủ, khi những rào cản ngã xuống. Đó là cái trạng thái không thể nào khác được để kết hợp những phân tử đực và cái, cho dẫu thuộc loài nào đi nữa.
(..)
Francesca ngạc nhiên khi nghe chính mình nói: ”Nếu ông muốn, tôi rất vui lòng chỉ đường cho ông“.
Tự thâm sâu, tại sao bà làm vậy, bà cũng không biết. Có lẽ do những cảm xúc thời thanh xuân xưa kia sống dậy, như một bong bóng hơi trên mặt nước, thoát ra sau bao năm tháng giam cầm. Bà không phải là người nhút nhát, cũng không dạn dĩ. Điều duy nhất bà có thể biết là Robert Kincaid cách nào đó đã cuốn hút bà, dẫu bà chỉ mới nhìn thấy ông ta trong vài giây vừa rồi.[/color]
(trích: Ch 2. Francesca)
Em phân tích tiếp đoạn gặp nhau của 2 nhân vật trong phim chỗ Đại ca và Ớt đang bình nha: Theo em hiểu họ là khuôn mẫu trong tiềm thức của nhau, tức là mẫu hình họ nhìn người khác giới khi cảm nhận về tình yêu , gặp nhau họ cảm nhận về nhau rất rõ nét sâu sắc, gọi là sét đánh cũng là ok, sự cuốn hút giới tinh!
XóaTự dưng em không muốn bình về phim này nữa, hình như phim này là cả 1 cái xã hồi thu nhỏ mà ai ai cũng sẽ có dính 1 ít trong chuyện của họ.
Một người phụ nữ bên chồng con vẫn ước ao giấc mơ thời con gái,
Một phụ nữ bị cô đơn trong ngôi nhà của mình, ngồi xuống mâm cơm do cô nấu nhưng không ai quan tâm đến cô...
Một người phụ nữ tất bật việc nhà, làm vườn, chăm sóc chồng con không có thời gian cho riêng mình ... một bản nhạc cô muốn nghe con gái xuống là xoay ngay sang loại nhạc khác.
Một người đàn ông bận việc và vô tư đến mức không quan tâm đến vợ, không để ý đến những vất vả không tên hàng ngày... dù là 1 câu nói.
Những đứa con giống cha cũng thản nhiên nhận sự chăm sóc của mẹ.
Khi biết bí mật của mẹ, người con trai liền đổ hết lỗi quyến rũ mẹ mình cho người đàn ông lạ ...
Người đàn ông khi tuổi trẻ ông đi khắp thế giới lấy thế giới làm nhà là niềm vui, khi đã ngoài 50 ông mới thèm biết bao có 1 người phụ nữ chăm sóc gia đình như thế bên cạnh mà khi trẻ ông đã dang tay quẳng đi....
Cuộc sống nếu ai cũng biết quan tâm đến người thân của mình, biết chia sẻ, nâng niu đúng mực những gì mình đang có thì tốt đẹp hơn biết bao. Nhưng cuộc sống lại là thế là những gì đuổi bắt trong cuộc đời, mất đi rồi mới biết là quý báu. Thế rồi chuyện gì xảy ra nó đã xảy ra.
Nếu đi theo Robert , Francesca sẽ biến cuộc sống 2 người thành địa ngục với những trăn trở về kỷ niệm, tình yêu, trách nhiệm của cô với chồng con suốt gần 20 năm...
Hì, định chờ em nói A, anh sẽ cãi ko-A cho vui, nhưng em nói chính xác quá, chả cãi bừa được :-D
XóaKhi gặp anh lính Mỹ tốt bụng Richard, cô gái Ý lãng mạn F mơ về một vùng đất lạ, và tưởng mình yêu anh ta, theo về Mỹ. Hóa ra ko fai. Dù ko phải, nhưng phần lớn PN coi như ván đã đóng thuyền, tự hi sinh bản thân - đặc biệt khi đã có con. Có lẻ F cũng sẽ thế. Ít nhất thì bà cũng đã chiu đựng được khoảng 20 năm qua. (lấy chồng thời 2x, lúc này là 45). Và ko thấy có dấu hiệu gì bà ko thể chịu đựng tiếp. Trừ phi có điều gì đấy xảy ra. Như anh chồng trở nên say xỉn vũ phu gái gú ..
Người như Francesca anh nghĩ rất, rất nhiều. Tự quên bản thân mình, sống / chịu đựng người chồng chỉ còn nghĩa; tình gởi hết vào con ..
:D ! Sáng nay em lại muốn cãi nhau về những cây cầu ...
XóaMặt lý thuyết, lí trí thì rất rất nhiều người hiểu sâu xa ngọn ngành cuộc sống. Nhưng khi phải đóng quá nhiều vai trong cuộc đời: làm cha, làm mẹ, làm con, làm cháu, làm ông, làm bà, làm anh, làm chị, làm cô dì chú bác, làm bạn, làm người yêu ... thể nào cũng xảy ra va vấp không hoàn thiện, mà chả ai hoàn thiện được trên đời.
Tình yêu là cảm xúc tồn tại lâu nhất trong mỗi trái tim, mỗi khối óc, khi tình yêu tạm thời bị lãng quên chỗ này, nó sẽ bùng lên ở chỗ khác ... quy luật rồi.
Chẳng ai nói trước được điều gì, theo em chỉ người trong cuộc họ tự hiểu họ, họ tự biết phải làm gì. Nhưng cố gắng cư xử văn hóa, nhân văn ... thế là ok òi, để bớt đi bi kịch đời thường ngẫu nhiên sẽ xảy ra theo hệ quả.
Mỏi chưa Đại ce?
PT ! Bà có cảm nhận tinh tế nhất đấy ! Đưa cả thực tiễn vào minh chứng !
XóaTruyện có bối cảnh từ cuối thập niên 50 kéo dài 2 thập niên sau đó, nhưng đọc vẫn thấy có nhiều nét của XH hiện đại.
Vậy theo như PT nói "để bớt đi bi kịch đời thường ngẫu nhiên sẽ xảy ra theo hệ quả" thì người PN (như anh K nói) "Tự quên bản thân mình, sống / chịu đựng người chồng chỉ còn nghĩa; tình gởi hết vào con .." có phải là "cư xử văn hóa, nhân văn" ? Theo tui thì cách xử sự của F có văn hóa, chưa thể gọi là nhân văn nhưng vẫn chấp nhận được. Bà nói đúng ! Nếu F bỏ tất cả để đi theo Robert thì đó là một câu chuyện có lẫn cả hai thể bi & hài.
Anh ! Theo em (thiển) nghĩ "mối tình sét đánh" là mối tình ngắn ngủi như tiếng sét, chỉ bùng phát trong thời khắc ngắn ngủi nào đó rồi ... hết ! Còn ở đây là F & R họ nhìn thấy người họ đang tìm, trong tiềm thức họ đã có nhau, hiểu nhau & đã tìm thấy nhau. Dù k bên nhau nhưng rất lâu sau đó họ vẫn yêu nhau mà !
- ah, thế là em và anh hiểu chữ sét đánh ko giống nhau. Anh thì hiểu mối tình sét đánh, tiếng sét ái tình là mốt tình xảy ra ngay trong cái nhìn đầu tiên. Từ này vốn là chuyển dịch từ tiếng Pháp coup de foudre. Kim + Kiều cũng là mối tình sét đánh - gặp nhau ngay cái nhìn đầu tiên là Tình trong như đã, mặt ngoài còn e ..
Xóa- PT ! Bà có cảm nhận tinh tế nhất đấy ! Đưa cả thực tiễn vào minh chứng !
Đúng là Mít xem phim rất kỹ, hiểu rất rõ ý đồ đạo diễn qua từng cữ chỉ nhỏ của các nhân vật ..
Trong scene gặp gỡ ban đầu, cái coup de foudre phim diễn tả hơi khó thấy, nhưng cái hình ảnh bà F U50 vừa quay vào nhà lấy dép vừa đưa tay quẹt đít :D nói khá nhiều điều ..
- F ko bỏ đi theo Robert vì biết Richard và hai con sẽ bị gục ngã trước dư luận nơi chốn quê ấy. Là F yêu ko cuồng nhiệt bằng mẹ của Út Nhỏ (trong phim Hương Phù Sa), hay mẹ của Nương, Điền (trong Cánh đồng bất tận). Hay đây là vấn đề văn hóa - như Mít nói nhỉ ?
Ớt , Đại ce ơi! Sét oánh rõ ràng rồi còn bàn lựng cái chi nữa, có điều oánh chết cháy hay xém xém thui, giữ được tình yêu bền vững lại là chái tim của người trong cuộc, họ có đủ tình yêu, đủ bản lĩnh, đủ tầm để gìn giữ tình yêu ấy dài mãi hay không. Tình yêu ấy có đẹp hay không là do hệ quy chiếu văn hóa của mỗi người.
XóaVới người này thì tình yêu của Robert và Francesca là mèo mả gà đồng gặp nhau, có người cho rằng đó là 1 phút say nắng điên khùng của cả 2 người trong cuộc, có người lại cho rằng đó là tình yêu quá đẹp ... tùy theo cách nhìn của mỗi người. Với em tình yêu lúc nào cũng đẹp hãy trân trọng và yêu quý nó.
"Là F yêu ko cuồng nhiệt bằng mẹ của Út Nhỏ (trong phim Hương Phù Sa), hay mẹ của Nương, Điền (trong Cánh đồng bất tận). Hay đây là vấn đề văn hóa - như Mít nói nhỉ ?" Ok anh nó là văn hóa chính xác là văn hóa.
Em không dám phán xem ai cuồng nhiệt hơn ai, nhưng Francesca yêu nhiều lắm lắm đó, tình yêu của bà lớn hơn tất cả những biểu hiện đời thường.
Có gì đau khổ hơn khi sống với một mong mỏi được ở bên cạnh người mình yêu quý, người ấy cũng chờ đợi mình mà vẫn phải gạt nước mắt bước đi. Bà đã tôn thờ tình yêu ấy như một huyền thoại cho đời mình, bà vẫn dành nghĩa tào khang , trách nhiệm, tình thương cho Richard và hai con đến trọn đời.
Văn hóa của Francesca đã ở một đẳng cấp khác, tình yêu của bà quá lớn,lột tả ngay từ những đau khổ của bà trước khi chia tay Robert đau đớn, giằn vặt, van xin Robert hãy giúp bà quên ông cho bà bớt đau khổ. Những hàng nước mắt về đêm với những gì Robert để lại. Nếu có Robert ngay bên cạnh thì tình yêu có còn lớn thế không? Hic hic! Hay lại tiếp diễn một cuộc sống đầy ... cãi vã, hay lạnh nhạt khi tình yêu lắng xuống?
"F ko bỏ đi theo Robert vì biết Richard và hai con sẽ bị gục ngã trước dư luận nơi chốn quê ấy" đây chính là điều em muốn nói văn hóa mà chẳng nhân văn.
Xóa"...bà F U50 vừa quay vào nhà lấy dép vừa đưa tay quẹt đít :D nói khá nhiều điều .. " Hi hi ! Em thấy bà Meryl Streep trong phim này có những động tác tay hơi bị thừa thãi, hay đó chính là ý đồ của đạo diễn nhỉ ? Biết đâu, đó là những cử chỉ dân dã của một bà nội trợ châu Âu ? :D Dù sao cũng thiệt là bái phục anh & Mít ! Bó tay !
@Mit: uh, thật ra chả thể so sánh ai yêu cuồng nhiệt say đắm hơn ai, hay ai văn hóa cao hơn ai. Chỉ đơn giản là khác biệt. Muốn so sánh phải dùng một đơn vị chung để đo lường - điều này là ko thể, ít nhất là rât khó tìm - ko rảnh :d
Xóa@Ớt: Làm bộ phim tốn hàng trăm triệu đô, mỗi giây mỗi tiền, nên ai ko phung phí tiền vô cớ đâu em. Mỗi động tác đều nằm trong tính toán của đạo diễn. Dù diễn viên cương khi máy chạy thì sau đó cũng bị soi xét hiệu ứng của nó đồi với nội dung film ..
Để diễn tả cái coup de foudre bằng chữ thì khá dễ, nhưng bằng hình ảnh thì khó. Ánh mắt, cử chỉ .. Em có chú ý khi chỉ được cho Robert, bà F đã bối rối đến mức nhầm lẫn trái phải lung tung (cái này trong truyện ko có). Sau đó quẹt đít :d đi lấy dép, cô như vừa bối rối, vừa trẻ lại .. Anh nghĩ U50 như em hay Mít, trước mắt người lạ trong điều kiện bình thường hẳn sẽ ko có cái cử chỉ thô thiển ấy, phải ko ?
chỉ đường (gõ sai: chỉ được)
XóaKekeke! Em định dán mỏ lại òi mà đại ca lại kích heng.
XóaEm mà ở tình trạng như Francesca có một đôi mắt lạ nhìn như Robert thế em sợ mình còn tệ hơn, có khi không quẹt tay vào đít mà còn quên không ... bận áo hoặc quên không ... bận guầng! :-?
Trong film cũng có cảnh Francesca như thế mà :d.
XóaTầm tuổi bọn em bây giờ làm gì còn cái "coup de foudre" nào để mà bối rối hả anh ? PT bả điêu đấy, làm gì có vụ "quên" ! Bả cố ý thì có, thấy trai đẹp là mê tít ! :D
XóaTầm tuổi nào mà gặp coup de foudre là té cái rầm thui em. Bối rối đến đầu óc tán loạn, nói nhầm, cữ chỉ vụng về .. là nhẹ lắm rồi. Quên cả mặc quầng như Mít thì ko fai là quá ngạc nhiên :d
Xóa=)) Chỉ được cái nói đúng!
Xóatự giác cao, rất tốt :d
XóaBọn em có tham gia cuộc thi viết truyện tiếp sức online (Mỗi người viết một phần) trong đó có chi tiết liên quan đến "những cây cầu ở quận Madison".
Trả lờiXóaTiện đây góp vui với anh nhé:
Phần 1:
http://nhipcauthegioi.hu/modules.php?name=News&op=viewst&sid=4248
Phần 2:
http://nhipcauthegioi.hu/modules.php?name=News&op=viewst&sid=4251
Phần 3:
http://nhipcauthegioi.hu/modules.php?name=News&op=viewst&sid=4254
tks em nhé. Sẽ đọc
XóaClip này em post lên sẽ bị lỗi vì có cục gạch. Ca bấm vô link xem xem, setup giống đoạn hay nhất trong "những cây cầu ..." :D
Trả lờiXóaclip hình như cắt từ một phim Hàn phải ko?
XóaEm cũng không rõ nữa :)
Xóa