Kí ức Huế - lụa Nguyễn Khoa Nhi & Ton Nu Tuong Hoa |
Anh ôm chồng sách cũ
Trầm mặc những đêm dài
Chợt nhớ mấy câu còm trên blog bạn thời Yahoo
đêm khuya đọc sách phòng trong
chợt nghe tiếng hát thong dong đường ngoài
mấy pho sách nát miệt mài
ngẩn ngơ một tiếng cười dài tịch liêu
"một tiếng cười dài tịch liêu"?
Trả lờiXóaAi cười ghê vậy anh?
Hì, chắc một tên khùng nào đó, một hôm nge tiếng hát ngoài đường, chợt nhận ra mình đã bỏ quên cuộc đời bên ngoài song cửa, ngẩn ngơ nhớ đến tiếng thét của Không Lộ ..
Xóahữu thời trực hướng cô phong lĩnh
trường khiếu nhất thanh hàn thái hư
Hai câu thơ trong bài thơ thường được cho là của thiền sư Không Lộ. Nghĩa đại khái là
có hôm lên đỉnh non cao vút
cất tiếng thét to lạnh cả trời
Hẵng khoan nói đến tiếng thét của Không Lộ.
XóaNói đến tiếng "cười dài tịch liêu" cái đã!
Đọc xong mấy pho sách, đang ấm ớ lại nghe tiếng ai hát ngoài đường, mà bỗng nổi lên cười. Môn tâm thần học gọi là gì nhể?
Há há...
Sau lại nói đến tiếng thét từ đỉnh núi của Không Lộ, người ta thét tiếng nào ra tiếng ấy, ai lại cười bao giờ?
XóaHì, thì bảo khùng mà lị. Cười lên một tiếng hay thét lên một tiếng thì cũng thế thôi mà. Ông Thiền sư ổng ưa thét. Còn người khác có thể thích cười hơn, thậm chí cười khan, cười nhạt ... Anh nghĩ khóc cũng được nữa, nhưng thường người ta ko còn đủ nước mắt nên cười đấy thôi.
XóaNói thêm: câu thơ trên có dị bản:
Hữu thời trực thướng cô phong lĩnh
trường tiếu nhất thanh hàn thái hư
(còm trên gõ sai là hướng, thướng mới đúng nhé
Chữ Hán em cũng lõm bõm, mà lại thích đọc thơ hán mới đau răng chứ, nhất là mấy bài ngăn ngắn và nổi tiếng í, mới cảm thấy đủ đô.
XóaLúc nhỏ papa em hay cắt nghĩa chữ Hán, Nhất một nhị hai tam ba tứ bốn gì đấy, riết hồi cũng nhập tâm. Mà từ ngữ mình cũng mượn nhiều nữa, thành ra cũng hiểu lẹ. Thướng là cái chi hử anh?
上 thượng = adv là trên. Cũng chữ ấy khi dùng làm verb thì đọc là thướng = đi lên.
Xóa