Hôm nay mời đọc bài thơ ít phổ biến hơn
Trắc Ẩn
tranh Don Seegmiller |
Ðòi phen số mệnh cũng cơ cầu
Người đi mang nửa hồn đơn lẻ
Tôi về hoài vọng một đôi câu
Khói thuốc chiều sông, hỡi dáng người!
Phương nào đôi mắt ngó xa xôi
Nào ai biết được niềm u ẩn
Từng lắng nhiều trong những mảnh đời
Tôi viết chiều nay, chiều tưởng vọng
Làm thơ mình lại tặng riêng mình
Sông trôi luống gợi dòng vô hạn
Biền biệt ngày xanh xa ngày xanh
Thời đại bao lần khô nước mắt
Hoa đèn riêng gửi chút tâm tư
Ngắn dài đã học người thiên cổ
Vạn đại sầu lên chẳng bến bờ
Chiều ấy em về thương nhớ ai ?
Tôi chắc đường đi đã rất dài
Tim tím chiều hôm lên bóng núi
Dọc đường mờ những cánh hoa phai
Một chút linh hồn nhỏ
Ði về chân núi xanh
Màu tím chiều chầm chậm
Hoàng hôn nghe một mình
Giáo đường chuông rời rạc
Tan vỡ nhiều âm thanh
Một chút linh hồn nhỏ
Ði về chân núi xanh
(1949)
Thơ Quang Dũng - còn mãi bên trời
Tám câu thơ cuối tự nhiên lạc vào một giai điệu khác, cảm giác như có cái gì đó hẫng hụt...
Trả lờiXóaBài thơ này còn có tựa Một phút thoáng qua, được cho là QD viết ở Thanh Hóa khi nghe chuyện về một cô giáo qua lời kể một người bạn thân. Về sau QD còn viết một bài thơ xuôi cho cô, có đoạn như sau:
Xóa[color="blue"]Tôi nhớ chuyện đời em xưa . Ðời em bao nhiêu hy sinh, bao nhiêu dòng lệ ....
Em vui cười thật không ? Rượu say đôi má đỏ hồng .... đau đớn. Ta thương NGƯỜI một sáng hôm nào - giường trắng tinh, gió mát thổi hương cau – gió mát từ ao, qua khung cửa sắt.
Giường trắng êm êm, dáng nằm ngoa ngoắt. Ôi không phải của mình - Chiếc rèm buông màn tím - Tường mát dịu màu xanh....
Chiều về đường quạnh vắng
Em đi
Tôi bâng khuâng thất vọng
Vẽ em trên dọc đường về[/color]
Có lẻ đây là một trong những bài thơ xuôi đầu tiên của VN. Sau này ở Nam cũng có một vài người viết thơ xuôi, trong đó có Nguyên Sa ..
Quang Dũng, đúng như nhà thơ Vũ Quần phương nhận xét (trong audio ở bài) đứng riêng hẳn ra với các nhà thơ cùng lứa bấy giờ .. với cách dùng từ, tạo nhịp điệu câu thơ rất độc đáo